Sau khi về nhà, Lạc Tiểu Tịch lên phòng lấy áo ngủ, chuẩn bị tới phòng tắm tắm rửa.
“Tiểu Tịch.” Cung Lâm đứng ở cửa gọi bé.
“Ân?” Lạc Tiểu Tịch ngồi xổm trước ngăn tủ bới quần áo, đáp một tiếng, nhưng không quay đầu lại.
“Sau này, đừng tới loại quán bar kia nữa.” Cung Lâm cố gắng tìm đề tài.
“Được.” Lạc Tiểu Tịch đáp ứng, lấy quần áo ôm vào lòng, không đứng lên cũng không quay đầu.
“Tiểu Tịch…” Cung Lâm không biết mình nên nói gì, “Vậy, ngươi ngủ sớm một chút.”
Lạc Tiểu Tịch gật gật đầu, liều mạng cắn môi.
Nằm trên giường, Lạc Tiểu Tịch không sao ngủ được.
Hôm nay mình làm như vậy thật không hay, không chỉ bị nam nhân đáng khinh đùa bỡn, lại còn thất tình thực thê thảm.
Lạc Tiểu Tịch cảm thấy mình hình như không đủ nam tính.
Đàn ông bình thường tình đều đến quán bar uống rượu, còn mình lại chỉ có thể vụng trộm trốn trong chăn khóc.
Nhưng mà, muốn khóc lắm a.
Kệ đi, dù sao cũng không ai thấy, càng không dọa đến ai.
Sáng hôm sau rời giường, hai mắt tiểu mập mạp sưng thành sợi chỉ.
Lấy nước đá trườm, cũng chẳng khá hơn là mấy.
Nếu người kia nhìn thấy, sẽ thật xấu hổ lắm a.
Lạc Tiểu Tịch kéo ngăn tủ lấy ra mũ lưỡi trai đội lên đầu, đem vành mũ ép xuống.
Đợi lát nữa mình cúi đầu như vậy, hẳn là sẽ không bị hắn phát hiện đi?
Đi xuống lầu, vốn định lén lút trốn đi, lại nhìn thấy Cung Lâm ngồi trong trù phòng mở ngăn tủ nhỏ lấy hòm thuốc.
“Ngươi tìm thuốc?” Do dự một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-ki-su-truc-ma/559470/quyen-2-chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.