“Không ăn!” Lạc Tiểu Tịch oán giận, cởi tiểu tạp dề ra rồi tiện tay với lấy cặp sách.
“Tiểu Tịch.” Cung Lâm túm lấy bé, “Đùa một chút, ngươi sinh khí thực sao?”
“Không sinh khí, ta sắp muộn rồi!” lỗ mũi Lạc Tiểu Tịch hướng lên trời, “Ta phải đi đến trường!”
Cung Lâm bất đắc dĩ, lấy gà mên bỏ vào bánh bao cùng sữa cho bé.
“Nhớ ăn đó a” Khi xuất môn, Cung Lâm còn không quên mà dặn dò bé.
Lạc Tiểu Tịch làm bộ không nghe thấy, lưng đeo cặp sách khăng khăng đi về phía trước.
Đến trường học, Lạc Tiểu Tịch còn đang canh cánh trong lòng.
Những thứ kia đều do mình mua mà, không phải do tự mình làm cũng không sao, nếu làm được thì mình sớm đã làm rồi a!
Hơn nữa, cho dù là mua, chính mình cũng phải chạy tới ba cửa hiệu mới mua được, đã không thèm cảm kích lại còn chế diễu mình.
Bác sĩ sắc lang thật quá đáng.
Bữa sáng không ăn, lại không hề thấy đói, vì thế Tiểu Tịch đem bánh bao cùng sữa chia cho đồng học.
Giờ tự học, Lạc Tiểu Tịch giống như bình thường, nhàm chán xem cuốn sách, cảm thấy di động rung.
Vừa mở điện thoại ra đã nhìn thấy tin nhắn hình, bác sĩ sắc lang vừa ăn bánh bao vừa chụp tự sướng.
Phía dưới có một dòng chữ
“Bữa sáng ăn rất ngon, thực xin lỗi chuyện hồi sáng, cảm ơn bé ngốc”
Lạc Tiểu Tịch hắc hắc cười
Nỗi buồn bực vì tin nhắn vừa rồi mà biến mất không còn một mảnh.
Màn hình di động đổi thành ảnh của Cung Lâm, mặt mày tuấn lãng, tươi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-ki-su-truc-ma/559467/quyen-2-chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.