Nhìn người trong lòng đã ngủ được một lúc, Vương Lang nhàm chán đưa tay xoa xoa bãi cát, đầu ngón tay bỗng chạm vào vật gì đó cưng cứng. Lúc đào ta thì thấy là một cái vỏ ốc, bị đất cát bao lấy, nhìn không ra hình dạng.
Cầm chai nước bên cạnh rửa sạch sẽ lại hiện ra dáng vẻ ban đầu: hoa văn hồng hồng như má cô gái, lớp vỏ sáng ánh xà cừ, cầm trong tay có cảm giác nằng nặng. Vậy là đặt vào tay Lâm Kì.
Thời gian từng chút từng chút trôi. Mặt biển xa xa từ màu xanh mực tàu đã hoá đỏ tươi, cuối cùng biến thành màu xám ánh bạc.
Xung quanh, người ra biển đánh cá ngày càng nhiều. Vương Lang ôm Lâm Kì ghé vào lỗ tai y hỏi nhỏ: “Trở về chưa?”
“Ân.” Lâm Kì đưa tay dụi dụi mắt, lại thấy trong lòng bàn tay là một vỏ ốc, vì vậy quay đầu hỏi Vương Lang: “Của ngươi à? Nhìn đẹp quá!”
“Tối hôm qua lúc ngươi đang ngủ ta kiếm được.” Vương Lang lấy lại cái áo khoác của mình đang đắp trên người y, “Đi thôi, nếu không ngươi sẽ bị muộn.”
Lâm Kì gật đầu, len lén nhét cái vỏ ốc kia vào túi quần. Lúc đến cổng trường, trời chỉ mới rạng sáng. Đầu tiên là Vương Lang bay qua tường, sau đó Lâm Kì lại từ trên nhào vào lòng hắn.
“Nặng hơn tối qua, xem ra ngươi ăn không ít a.” Vương Lang trêu y, đưa tay sờ sờ cái bụng của tiểu ngốc.
Lâm Kì vừa cười vừa trốn, nghiêng cổ sang một bên, một vết màu đỏ tươi rơi vào ánh mắt Vương Lang.
“Cái gì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-ki-su-truc-ma/559446/quyen-1-chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.