Hân Nghiên đặt tay lên vai, định đẩy hắn ra thì hắn đã vòng tay lên eo cô, kéo sát vào người hắn. Cách bao nhiêu lớp vải nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được sức nóng từ nơi đó, như muốn nổ tung.
Thay vì đẩy hắn ra, Hân Nghiên vòng tay ôm lấy cổ hắn. Hai người trao nhau nụ hôn ngọt ngào, say đắm và đê mê. Một lần nữa, Hà Uy lại xâm chiếm lấy vòm họng của Hân Nghiên, anh ta điên cuồng như muốn lấy đi toàn bộ oxy. Hai tay hắn siết chặt lấy eo cô, rồi từ từ đưa lên trên, kéo hai sợ áo mỏng manh của cô tuột xuống dưới vai.
Tấm lưng trắng ngần in rõ trên bức tường sau lưng, Hà Uy đưa mắt nhìn thẳng vào tấm kính rồi. Ánh mắt hắn đầy mị hoặc. Hân Nghiên cởi từng cúc áo còn sót lại của anh ta, trực tiếp lấy chiếc áo ‘phiền phức’ ra khỏi cơ thể, bờ vai rộng, vững chãi của hắn khiến cô say đắm. Hắn buông Hân Nghiên ra, cô cố gắng hít thở, chẳng mấy chốc mà bờ môi đã sưng tấy lên.
- Uy…Uy…
- Hửmmmm…
- Từ…Từ…Từ thôi… Em không chạy trốn đâu…
Hà Uy đang mân mê vùng ngực của Hân Nghiên nhẹ nhàng dừng laị, hắn đứng thẳng người nhìn cô, nhìn vào ánh mắt long lanh như sắp khóc của cô khiến hắn có chút xót xa.
- Anh làm em mệt sao?
- Ừm…Có chút…
Nhưng hắn không có ý định buông tha, hắn đặt lên môi cô một cái hôn nhẹ:
- Như này mệt không?
Hân Nghiên lắc đầu…
Hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-hoc-xin-dung-luu-manh/3557707/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.