Chuyến bay cất cánh sớm, Hân Nghiên ngái ngủ vẫn chưa tỉnh hẳn, lơ ngơ theo sau Hà Uy làm thủ tục như một chiếc đuôi nhỏ. Trông vừa buồn cười vừa đáng yêu.
Loay hoay mãi mới lên được máy bay, Hân Nghiên ngồi phịch xuống, giọng than vãn:
- Đi chơi mà, sao anh phải đặt vé sớm như vậy chứ? Tối qua em háo hức không ngủ được, sáng nay lại dậy sớm, mắt em sắp mở không ra rồi.
- Xin lỗi cục cưng - Hà Uy nựng cái má phúng phính của cô - Anh quên là giờ sinh hoạt của em khác anh, nên đặt vé hơi sớm. Lần sau sẽ không như vậy nữa. Giờ thì em có thể ngủ tiếp rồi, đến nơi anh sẽ gọi em.
Hân Nghiên chẳng thèm đáp lại, ôm lấy con gấu trúc nhỏ Hà Uy chuẩn bị sẵn nằm xuống ngủ ngon lành. Mặc kệ cho người yêu vẫn đang mở laptop ra xử lý công việc. Miệng luôn nói là nghỉ ngơi nhưng tay chân đầu óc lại chẳng thể nào ngưng suy nghĩ đến Ngạn thị. Chuyến bay kéo dài hơn 4 tiếng đồng hồ cũng kết thúc, Hà Uy cất đồ đạc gọn gàng rồi khẽ lay Hân Nghiên:
- Mèo ngốc, đến nơi rồi. Dậy thôi.
Hân Nghiên lòm chòm mò dậy, dụi dụi mắt nhìn xuống phía dưới. Non nước xanh biết đẹp điên đảo lòng người, mắt chữ A mồm chữ O tấm tắt khen ngợi. Quay sang thấy Hà Uy có chút mệt mỏi, khuôn mặt nhợt nhạt hẳn đi. Là một bác sĩ, Hân Nghiên biết ngay cả đêm qua anh đã không ngủ:
- Tối qua đã không ngủ đủ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-hoc-xin-dung-luu-manh/3545291/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.