🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau


Mặt trời vừa ló dạng sau tán lá, Hân Nghiên đã vội chạy đến phòng bệnh của Hà Uy, mang theo cả đồ ăn sáng đến.



- Lại gì nữa đây? - Hà Uy không nhìn thấy cũng đoán biết là cô.



- Ăn sáng đó. Định nhịn đói sao?



- Này, bác sĩ Lý? Cô có phải là chăm bệnh nhân quá kỹ rồi không? Đến ăn sáng cô cũng phải ăn cùng bệnh nhân sao?



- Đúng đó, bệnh nhân của tôi, tôi thích làm gì thì làm. Anh chỉ có quyền chấp nhận, không có cơ hội từ chối.



- Tôi nghe bảo bệnh viên Thanh Hoa một ngày nhận rất nhiều ca cấp cứu và phẫu thuật. Một bác sĩ như cô thật sự không có việc gì để làm sao?



- Trong thời gian điều trị cho anh thì tôi không nhận bất kỳ bệnh nhân nào nữa. Đó là đặc quyền của tôi đấy, ngầu không?



- Cô… Thật hết nói nổi…



- Sao? Cảm động à? Không có gì đâu, ăn sáng đi, tôi đưa anh ra ngoài hít thở không khí.



- Không đi.



- Anh không có quyền từ chối.



Cũng thật trùng hợp, hôm nay là ngày lập thu, thời tiết cũng thật dễ chịu và thoải mái. Hân Nghiên dìu Hà Uy từng bước từng bước xuống sân bệnh viện. Khuôn viên toàn cây xanh, thỉnh thoảng lại có tiếng chim ríu rít rất tốt cho tâm trạng của bệnh nhân.



- Sao? Đẹp không? Thời tiết như thế này mà anh cứ nhốt mình trong phòng mãi, không thấy hối hận sao?



- Này, cô lại đâm chọt tôi đấy à? Mắt tôi không thấy,

Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-hoc-xin-dung-luu-manh/3483817/chuong-47.html

Chương trước
Chương sau
Nghe truyện Bạn Học, Xin Đừng Lưu Manh
Chương 47: Món quà ý nghĩa nhất
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.