Tối hôm qua, trong lúc mọi người đã ngủ. Hân Nghiên và Minh Triết đã có một cuộc nói chuyện riêng:
- Tại sao lại không cho cậu ấy biết đó là cậu? Cậu định dày vò Hà Uy? Trả thù cậu ấy sao?
- Nếu là cậu, cậu có muốn Giai Tuệ nhìn thấy cậu trong bộ dạng đó không? Cậu có muốn người cậu yêu đau đớn và khổ sở nhìn cậu vật vã trên giường bệnh không? Tớ hiểu Hà Uy, cũng là hiểu cho cảm xúc của tớ.
- Cảm xúc của cậu? Là ý gì?
- Tớsợ? Sợ cậu ấy biết, sợ cậu ấy nhận ra tớ, sợ cậu ấy nói những lời mềm lòng thì tay tớ không còn đủ vững vàng để cầm dao mổ nữa. Sợ cảm giác cậu ấy tin tưởng tớ còn tớ thì lại không cứu được cậu ấy. Thà là một người xa lạ có lẽ sẽ khiến cậu ấy bớt hy vọng hơn, tớ cũng sẽ bớt áp lực hơn.
- Cậu có chắc chắn lần này Hà Uy sẽ an toàn không? Được bao nhiêu %?
- Không tới 40%, khả năng rất thấp. Tớ không dám nghĩ đến.
- Nếu đã vậy, tớ không giấu cậu nữa. Nếu lỡ như có gì bất trắc, thì thời gian này cậu nên dành thời gian bên Hà Uy nhiều hơn, sau này sẽ không phải hối hận…
- Giấu gì cơ? Cậu có gì giấu tớ sao?
- Chuyện là…. T𝐫ải 𝒏ghiệm đọc t𝐫𝐮уệ𝒏 số 1 tại ﹢ T𝖱𝐮MT𝖱U𝘠𝘌N﹒V𝒏 ﹢
‘Hôm chúng ta tốt nghiệp, đúng là Hà Uy đã về gặp cậu. Lúc đó cậu say rồi, người đi không vững, lúc đầu là Ngô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-hoc-xin-dung-luu-manh/3483816/chuong-46.html