Chương trước
Chương sau
Editor: JingJing
“OMG!” Mặt Từ Dương khiếp sợ, hoàn toàn không ngờ tới bạn cùng bàn lạnh lùng vô tình của mình sẽ mạnh mẽ ra trận để bảo vệ học sinh chuyển trường.
Phạm Tư thấy Thẩm Đàm ở phía trước, không cam tâm cắn môi dưới.
Lúc nãy Thường Đình muốn gây sự nhưng không ngờ sẽ làm kinh động đến Thẩm Đàm.
Buổi sáng vì chuyện Từ Dương có thể quang minh chính đại ở bên cạnh Thẩm Đàm mà cô phải ganh tị.
Nhưng nỗi chua xót trước kia bây giờ đã trở thành ngọt ngào hơn trong lòng cô.
Thường Đình rút tay ra, trốn ở phía sau Thẩm Đàm làm mặt quỷ với Tống Hằng.
Tống Hằng nhìn thấy khẽ nâng khóe mắt, tầm mắt dừng trên người Thẩm Đàm lần nữa, cười lạnh nói: “Thẩm Đàm, cậu có ý gí?”
Thẩm Đàm liếc cậu ta, đuôi mắt cong lên đầy vẻ châm biếm: “Nếu như cậu có gan thì nên đi làm rõ chuyện bài thi là thế nào đi.”
“F*ck!” Tống Hằn bị anh nói trúng nên khó chịu, phẫn nộ tiến lên phía trước: “Ông đây cần cậu nói sao?”
Thường Đình phát hiện sắp đánh nhau nên yên lặng lui về sau hai bước.
Sau khi thấy cảnh Thẩm Đàm đánh nhau thì cô không còn sợ người này sẽ thất bại.
Tống Hằng đưa tay vốn định kéo Thẩm Đàm qua, nhưng không ngờ sau khi Thẩm Đàm nghiêng người né tránh còn đá vào chân cậu ta, đau đớn ngắn ngủi khiến Tống Hằng bất ngờ khuỵu xuống.
Mọi người xôn xao.
“Mẹ kiếp!” Đám người Triệu Huy ngồi không yên, kêu la bắt đầu đánh nhau với Thẩm Đàm, cảnh tượng trở nên rất hỗn loạn.
Từ Dương bay tới giúp đỡ nhưng đã bị Thẩm Đàm đẩy ra ngoài.
Sức chiến đấu yếu kém như con gà của cậu đã bị bạn cùng bàn ghét bỏ.
Một cái quỳ xuống thế này khiến Tống Hằng rất mất mặt, tức giận lên đến cực điểm nên không còn quản việc “lấy nhiều ức hiếp ít” nữa.
Một mình Thẩm Đàm đánh với n người nhưng không hề xuống phong độ.
Ngày thường không ai dám trêu chọc Tống Hằng, ít nhất trong lớp này không có ai sẽ kiếm chuyện gây mâu thuẫn với cậu ta.
Nhưng hôm nay bỗng nhiên có người đối lập với Tống Hằng, khiến người khác kinh ngạc phát hiện khí thế của Thẩm Đàm không hề thua kém Tống Hằng.
Từ năm ngoái anh chuyển đến, phong cách lạnh lùng ít nói của Thẩm Đàm đã làm giảm một lượng người muốn cố gắng bắt chuyện với anh.
Sau này anh còn làm việc khá khiêm tốn, không hòa nhập với mọi người, có hoạt động tập thể nhất định sẽ vắng mặt hoặc bỏ phiếu trắng không tham gia.
Chuyện này khiến mọi người từ bắt đầu kinh ngạc đến dần dần lãng quên.
Dù sau trong lớp này có một đầu gấu, hai “học bá” ngày ngày chơi trội chiếm hết tầm mắt của mọi người.
Dư Mai đi qua kéo Thường Đình ra khỏi cuộc chiến hỏi: “Không sao chứ?”
Thường Đình lắc đầu, nhìn Tống Hằng chật vật: “Cậu ấy mới có chuyện.”
Dư Mai: “…”
Trong phòng học toàn tiếng kinh ngạc và ồn ào, đúng lúc là nghỉ giữa tiết nên có các học sinh đứng đầy ngoài cửa sổ, nhìn bên trong diễn trò rồi huýt sáo.
Thường Đình đột nhiên lờ mờ hơi hiểu câu nói không phục của Tiết Doanh là có ý gì.
Tất cả thiếu niên đều ngạo mạn, không ai phục ai cả.
Cuối cùng trận náo nhiệt này phải chờ giáo viên chủ nhiệm có mặt đến tuyên bố kết thúc.
“Cút lên hết văn phòng kiểm điểm cho tôi!!!”
Giọng nam hùng hậu của giáo viên chủ nhiệm làm kinh hãi màng nhĩ của mọi người có mặt ở đó.
Đôi mắt Tống Hằng ửng đỏ, ánh mắt hung ác trừng với Thẩm Đàm.
Thẩm Đàm giơ tay buông cổ áo nhưng chỉ thản nhiên nhìn cậu ta một cái, thầm giễu cợt.
Một đám người đều bị giáo viên chủ nhiệm đuổi đi, quần chúng vây xem còn đang xì xào bàn tán.
Từ Dương giơ tay lau mặt, lẩm bẩm nói: “Mẹ nó, bạn cùng bàn của tôi trâu bò quá đi!”
Thường Đình nâng mắt nhìn Thẩm Đàm bị dẫn đi, hơi lo lắng.
Dư Mai ở bên cạnh lắc đầu nói: “Cậu ấy tiêu rồi.”
Thường Đình khó chịu nhìn qua: “Ai tiêu rồi?”
“Thẩm Đàm đấy.” Dư Mai thấp giọng nói: “Tống Hằng xưng bá ở đây đã lâu nhưng giáo viên chủ nhiệm đều đứng về phía cậu ta, hôm nay gây ra chuyện này, chắc chắn người bị phạt sẽ là Thẩm Đàm.”
Thường Đình ấm ức nói: “Đây không phải là Tống Hằng ra tay trước à?”
Dư Mai sờ đầu cô, vẻ mặt sâu xa: “Đứa bé ngốc, cho dù cậu ấy ra tay trước nhưng nhà cậu ấy có tiền có thế, giáo viên chủ nhiệm sẽ không làm gì cậu ấy đâu.”
Thường Đình: “…”
Chuyện này cũng quá chân thật rồi.
Vẻ mặt cô buồn phiền.
Dư Mai vẫn còn đang xuýt xoa: “Cậu nhìn dáng vẻ cậu ấy lúc nãy bảo vệ Tô Vi kìa, không hổ là hai nhà hợp tác buôn bán, người lớn người nhỏ gì cũng đều biết giúp đỡ lẫn nhau.”
Trong lời nói mang theo vẻ châm biếm.
Thường Đình không suy nghĩ nhiều, cô chỉ đang nghĩ gia thế của Thẩm Đàm thế nào, cuối cùng phát hiện cô không hề biết gì cả.
Đợi chút, thoạt nhìn người đàn ông đeo kính đen lần trước cũng không giống người dễ trêu chọc?
Khi cô đang ngẩn người thì đột nhiên bị Dư Mai vỗ mạnh vào vai, nghe thấy cô ấy nói: “Đúng rồi, quan hệ giữa cậu và Thẩm Đàm tốt như thế từ khi nào vậy?”
“Hả?” Thường Đình phục hồi tinh thần lại: “Quan hệ gì?”
“Với tớ đâu cần phải thế đâu nhỉ?” Dư Mai nháy mắt với cô: “Nói thật đi, lúc nãy Thẩm Đàm chắn trước người cậu quả thật ngầu xỉu luôn đấy!”
Cô ấy cảm thán: “Trước kia sao không phát hiện lớp mình có một anh đẹp trai cực phẩm thế này chứ!”
Thường Đình chớp mắt, thầm hừ hừ.
Tớ đã phát hiện rồi, ngày đầu tiên tớ tới là đã phát hiện ra rồi.
“Nói mau, hai cậu có quan hệ gì!” Ánh mắt Dư Mai đen tối truy hỏi cô đến cùng.
“Bạn học.”
Thường Đình nghiêm túc nói: “Bạn học Thẩm xem giúp người là niềm vui, vô cùng đáng tin, là người tốt kiên trì chống lại thế lực hắc ám!”
Dư Mai: “…”
Người cậu nói là cùng một người sao?
Bảy, tám người đứng thành một hàng trước phòng chủ nhiệm, cúi gằm đầu nghe giáo viên chủ nhiệm dạy bảo.
Giọng ông cao, âm thanh vang như sấm, dạy dỗ đến sục sôi tức giận.
“Quá tệ hại, các em đã là lớp 12 rồi, mỗi ngày đều học không kịp, vậy mà còn tụm năm tụm bảy đánh nhau trong lớp! Các em không học thì cũng được đi, nhưng không nên ảnh hưởng đến học sinh khác!” Giáo viên chủ nhiệm hung hăng trừng mắt với đám thiếu niên, tức giận nói: “Ai mở đầu trước!”
Không bất ngờ, đám Triệu Huy hết sức ăn ý la lên: “Thẩm Đàm!”
“Cậu ấy ra tay trước!”
Vẻ mặt Thẩm Đàm hờ hững, hoàn toàn không chịu thua.
Tống Hằng nhìn dáng vẻ anh bình tĩnh, không khỏi cười lạnh nói: “Giả bộ.”
Đợi lát nữa xem anh khóc thế nào!
Giáo viên chủ nhiệm tin như thế, tự động bỏ qua sự thật đáng khinh là nhóm sáu người đánh một người còn bị thương, giơ tay chỉ vào vết thương bầm tím trên mặt Tống Hằng nói: “Đánh bạn học thành thế này, thật là vô pháp vô thiên!”
Thẩm Đàm nghe đến đó mới miễn cưỡng nhìn Tống Hằng.
Chỉ là trên mặt bị đánh một cái. Vào lúc Tống Hằng thô lỗ kéo Thường Đình, anh đã có ý muốn chặt tay người này ở trong đầu rồi.
Ánh mắt không lời này lại khiến trong lòng Tống Hằng nổi nóng.
Mẹ! Sáu đánh một, trên mặt cậu ta bị thương không nói đi, nhưng cổ áo Thẩm Đàm lại ngay ngắn chỉnh tề!
Mất mặt, mặt ném đến nhà người ta luôn rồi.
Sắc mặt Tống Hằng ngày càng khó coi, trong lòng nghĩ đến nhất định phải cho người này biết tay, phải cho anh biết Thiên Lập này là địa bàn của ai!
Vì thế Tống Hằng nói: “Chủ nhiệm, em bị người ta đánh thành thế này, cứ quên đi như vậy sao?”
Triệu Huy đáp theo: “Chuyện này không cần bồi thường sao? Thầy nhìn xem trên mặt cậu ấy đã chảy máu rồi!”
Khi Tống Hằng bị đánh, răng nanh cọ vào môi nên bị xước da, quả thật có chảy máu.
Giáo viên chủ nhiệm đứng về phía Tống Hằng, đương nhiên nói: “Thẩm Đàm, gọi phụ huynh của em đến đây một chuyến, chuyện này phải để cha mẹ của em dạy bảo em đàng hoàng.”
Thẩm Đàm nhíu mày, Tống Hằng chú ý đến điểm này, nghĩ rằng anh giống như phần lớn người đều sợ bị gọi phụ huynh nên trong lòng rất hả hê.
Vào lúc giáo viên chủ nhiệm xoay người đi kiếm cách liên hệ thì Tống Hằng thấp giọng, dữ tợn nói với Thẩm Đàm: “Mẹ nó chết chắc rồi, đợi lát nữa cha mẹ cậu cùng nhau xin lỗi ông đây thì cứ khóc thoải mái nhé!”
Thẩm Đàm bẻ cổ, đột nhiên đưa tay bắt lấy cái đầu của Tống Hằng kéo qua chạm vào sống mũi anh, cười lạnh nói: “Cậu tự đâm đầu vào chỗ chết.”
Tống Hằng bị cú va chạm này làm đau, suýt chút nữa người khóc chính là cậu ta rồi.
Cảnh tượng lại hỗn loạn lần nữa.
Ai cũng không ngờ Thẩm Đàm hung dữ thế này, hoàn toàn không đếm xỉa tới phòng giáo viên trang nghiêm thần thánh, không sợ chết mà trực tiếp ra tay ở đây.
“Các em làm gì đó!” Giáo viên chủ nhiệm cũng là lần đầu gặp phải kiểu chuyện đau đầu này, sau khi sửng sốt thì tức giận nói: “Dừng tay lại hết cho tôi có nghe thấy không hả!”
Video clip trận ẩu đả đánh nhau của nhóm thiếu niên đã âm thầm chuyển tới di động của Phó Vân Hiên.
Sau khi anh ấy click vào xem thì chậc chậc, đứng dậy từ trên ghế.
Khúc Huy đang báo cáo tình hình hàng hóa với anh ấy: “Ông chủ, không tra xét nhóm hàng hóa này à?”
“Cậu tính toán trước đi, tôi trở về rồi xem.” Phó Vân Hiên cầm chìa khóa xe.
Khúc Huy hỏi: “Chuyện gì mà gấp vậy?”
Phó Vân Hiên lên tiếng: “Anh Thẩm của cậu đánh nhau với người ta bị gọi phụ huynh, tôi phải đi cứu cậu ấy.”
Khúc Huy: “…”
Không phải anh Thẩm ở trong trường là người ngoan ngoãn sao? Sao lại thành đánh nhau bị gọi phụ huynh rồi nhỉ?
Phó Vân Hiên lái xe đến trường, để điện thoại ở một bên đang phát sóng tình hình trong phòng giáo viên chủ nhiệm cho ông biết, nghe thấy đối phương nói gọi phụ huynh và bảo xin lỗi, ông không khỏi nhíu mày, hỏi: “Đây là ai?”
Thông tin có liên quan đến gia đình Tống Hằng đều xuất hiện trên màn hình.
Giáo viên chủ nhiệm vô cùng tức giận với tình hình này, bởi vì đây là lần thứ hai đánh nhau, ông bắt đầu lải nhải dạy bảo không ngừng.
Mãi đến khi miệng khô lưỡi đắng mới hắng giọng tỏ ý kết thúc: “Gọi phụ huynh em tới mau!”
Dứt lời, cửa đã bị gõ rồi mở ra.
Một người đàn ông mang giày tây, thân hình cao lớn đi đến, anh ấy giơ tay tháo mắt kính râm kiểu mới trên mặt xuống, từ tốn nói: “Chào thầy, phụ huynh của Thẩm Đàm đã đến.”
Thưởng thành, sang trọng, sâu không lường được.
Là nhân vật khó đụng.
Giáo viên chủ nhiệm nhìn người mới tới mà hơi mông lung, sao nhanh như vậy? Ông còn chưa gọi điện thoại mà.
Nếu như trước kia ông kịp thời tìm được thông tin người liên hệ của Thẩm Đàm thì sẽ không nói ra ba chữ “gọi phụ huynh”.
“Ngài là…” Giáo viên chủ nhiệm rất nhanh hồi phục lại cảm xúc, đối mặt với bất kỳ phụ huynh nào của học sinh ông cũng phải vững lòng.
Phó Vân Hiên nho nhã đáp: “Người giám hộ trên mặt pháp luật của Thẩm Đàm.” Nói xong rồi quay đầu nhìn Thẩm Đàm nói: “Gọi anh cho giáo viên của em nghe đi nào, chứng minh cái đã.”
Thẩm Đàm miễn cưỡng nâng mắt, nể mặt anh ấy mà mở miệng nói: “Anh.”
Phó Vân Hiên hài lòng nhìn giáo viên chủ nhiệm: “Thầy vất vả rồi, dạy dỗ đám nhỏ này không phải là một chuyện dễ dàng.”
Giáo viên chủ nhiệm nghe thấy lời này cũng rất thoải mái, trong kinh nghiệm nhiều năm của ông, đối phương đang bày tỏ ý tốt với ông, muốn mình giúp đỡ giải quyết vấn đề này.
Ông đang chuẩn bị gây khó dễ xíu thì thấy Phó Vân Hiên nhìn về phía Tống Hằng, cướp lời trước: “Tống Hằng đúng không? Đàm Bảo nhà chúng tôi tạo thành thương tích cho cậu như vậy, chúng tôi nhất định sẽ cố gắng bồi thường. Cậu yên tâm, tôi nhất định sẽ phê bình, dạy dỗ thằng bé, bảo thằng bé lần sau đừng có một mình đánh sáu người.”
Tống Hằng: “…”
Trừ Thẩm Đàm ra, những người khác nghe thấy mặt đều chợt khó coi, cảm thấy vô cùng không ổn.
“Gần đây vừa mới thu mua bệnh viện, ở trung tâm thành phố, không xa. Nếu cậu cảm thấy không khỏe thì chúng ta cùng nhau đi qua làm xét nghiệm vết thương coi đến cấp mấy rồi, bồi thường thế nào. Chắc chắn sẽ miễn phí toàn bộ quá trình kiểm tra.” Phó Vân Hiên đối mặt với xấp nhỏ, thái độ đều là ôn hòa, mỗi chữ đều không nóng không lạnh.
Anh ấy lấy danh thiếp ra đưa cho giáo viên chủ nhiệm.
Giáo viên chủ nhiệm cúi đầu thấy chức vụ Chủ tịch Hội đồng quản trị trên danh thiếp thì không khỏi hít sâu vào.
Mặc dù nhóm người Tống Hằng không thể thấy trên danh thiếp viết gì nhưng khi nghe thấy anh ấy nói thu mua bệnh viên, thì sắc mặt cũng hoàn toàn thay đổi.
Phản ứng đầu tiên của Tống Hằng chính là người này đang giả bộ, nhưng hành động của người này khiến cậu ta hít thở không thông.
“Xin lỗi ngay trước mặt mới có thành ý.” Phó Vân Hiên nhìn Thẩm Đàm nói: “Đúng không?”
Tầm mắt hai người va vào nhau, Thẩm Đàm biết ý của anh ấy, vì thế cong môi cười, lộ ra vẻ cà lơ phất phơ: “Vâng.”
Phó Vân Hiên gật đầu, cầm điện thoại đi ra gọi.
Giáo viên chủ nhiệm cảm thấy mình không thể nắm được tình thế trước mắt trong tay, ông không kìm được hỏi: “Ngài có ý gì?”
Phó Vân Hiên đưa màn hình điện thoại về phía Tống Hằng nói: “Bạn nhỏ, đây là số điện thoại của cha cậu đúng không?”
Sắc mặt Tống Hằng thay đổi.
Đương nhiên cậu ta nhớ rõ số điện thoại của cha mình.
Nhưng sao anh trai của Thẩm Đàm lại có số điện thoại cá nhân của cha cậu ta?
Nhóm người Triệu Huy nhìn thấy một màn này đều mông lung.
Mẹ kiếp, rốt cuộc người này có lai lịch quái quỷ gì thế?
Núi ở phía sau Thẩm Đàm còn cứng hơn?
Cảm giác này giống như mình đã “đá trúng thiết bản”? (*)
(*) Đánh người khác nhưng bị người ta đánh lại
Nhưng vẫn chưa xong.
Vào lúc điện thoại được nối máy, Phó Vân Hiên bật loa ngoài.
Mọi người nghe rất rõ giọng của cha Tống: “Tổng giám đốc Phó, tôi vừa mới nghe thư ký nói chuyện này, thật ngại quá.”
“Thiếu niên trong tuổi dậy thì, tôi hiểu mà.” Phó Vân Hiên không nhanh không chậm nói: “Nhưng giáo viên chủ nhiệm của trường nói phải gọi phụ huynh qua đây xin lỗi trước mặt mới được, tôi đành chịu thôi.”
Cha Tống nói: “Tôi đã trên đường tới, lúc đó nhất định sẽ kêu cái tên không biết chừng mực nhà tôi xin lỗi anh thật đàng hoàng.”
Tống Hằng: “…”
Tại sao lại là mình xin lỗi?
Giáo viên chủ nhiệm: “…”
Ông không nên gọi phụ huynh!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.