Chương trước
Chương sau
Editor: JingJing
Thường Đình hỏi: “Sao nãy giờ cậu không nghe máy?”
Thẩm Đàm thản nhiên đáp: “Không nghe thấy.”
Tin cậu mới là lạ.
Thường Đình chuẩn bị đi tới thì thấy bạn cùng bàn của Thẩm Đàm chạy đến, đưa tay kéo vai của Thẩm Đàm vui cười nói gì đó.
Thẩm Đàm cúp điện thoại, xoay người đi với bạn cùng bàn của anh.
Thường Đình nâng mắt nhìn, trái tim như bị trúng một mũi tên.
Tức quá đi.
Tại sao bạn cùng bàn của anh có thể ung dung trò chuyện ở bên cạnh anh mà cô thì không thể!
Sau khi vào lớp, Thường Đình đã bị Dư Mai và Cố Minh kéo đi ôn luyện đề thi.
Đối mặt với sự nghiêm túc của hai người này, Thường Đình chợt hoảng hốt.
Cô thua rồi.
Dư Mai và Cố Minh mới là người thích học tập nhất!
Cả ngày hôm nay đều là thi thử.
Mỗi lần thi toán, thầy Lý đều thay đổi chỗ ngồi.
Lúc này, bên tay trái của Thường Đình không phải là Thẩm Đàm mà là Tống Hằng.
Bên tay trái là Tống Hằng, bên phải là Tô Vi, bàn trên là Lục Hoài, phía sau là bạn học Giáp, chỉ là không hề có Thẩm Đàm.
Lòng Thường Đình lạnh băng, nghi ngờ có phải mình đã đắc tội với thầy Lý hay không.
Hạng nhất, nhì và ba đều được sắp xếp ngồi trong khu vực tam giác.
Nghe đồn trong tam giác tình yêu cũng có khu vực giống vậy.
Dư Mai ở phía xa làm dấu hiệu tay với Thường Đình, lẳng lặng nói: Ráng lên nha chị em!
Thường Đình nằm bò lên bàn giả chết.
Tống Hằng nhìn cô, đè thấp giọng, ngụ ý cảnh cáo: “Nếu cậu còn giống như lần trước…”
Lời còn chưa dứt nhưng cậu ta đã làm động tác cắt cổ bày tỏ ý rất rõ ràng.
Thường Đình lặng lẽ ngồi dậy, hai tay chống cằm khẽ nhìn cậu ta, cũng thấp giọng đáp: “Ý của cậu là lần này cũng sẽ có tờ giấy không cẩn thận bay đến bên tớ sao?”
Tống Hằng lườm cô: “Cậu dám nói ra ngoài thử xem.”
Thường Đình chớp mắt, vô tội nói: “Lần trước không phải lỗi của tớ.”
Thẩm Đàm nói thế.
“Cậu biết điều cho tớ, xem như không thấy tớ làm gì là được.” Tống Hằng liếc nhìn cô, cười lạnh nói: “Còn cái chân mèo của cậu thì chỉ biết cản trở người ta.”
Thường Đình nói trong bụng ai mà muốn giúp cậu chứ.
Thầy Lý đi vào, bắt đầu phát bài thi.
Môn toán khó đến cỡ nào? Khó như lên trời.
Trong phòng học yên lặng, chỉ có tiếng ma sát sột soạt của giấy bút.
Lúc đầu thầy Lý còn đi vòng vòng xung quanh nhưng về sau thì mệt mỏi, chỉ còn thiếu viết mấy chữ “các em thích làm gì thì làm” ở trên mặt, còn mình thì ngồi cúi đầu đọc sách ở trên bục giảng.
Lúc này là thời cơ cực tốt của đám Tống Hằng.
Người ném tờ giấy vẫn là Triệu Huy, trên đó viết đầy đáp án của đề thi, đơn giản dễ hiểu, không cần đại ca của cậu ấy động não gì cả.
Hôm nay cửa sổ không mở, cũng không có luồng gió yêu ma tác quái, tất cả đều rất thuận lợi.
Mãi đến khi Triệu Huy ném tờ giấy đi, bỗng nhiên có cảm giác chẳng lành.
Lục Hoài vốn đang nằm lên bàn nghỉ ngơi thì đột nhiên ngồi thẳng, sau khi cục giấy bất ngờ trúng vào đầu cậu thì dội ngược lại dừng trên bàn Thường Đình.
Thường Đình đang nghiêm túc giải đề thì đột nhiên có một cục giấy dừng trên đề thi của mình nên mông lung: “…”
Lục Hoài từ từ nâng mắt, thoáng nhìn Triệu Huy bằng ánh mắt nghi ngờ.
Triệu Huy: “…”
Hận không thể chết ngay tại chỗ.
Tống Hằng thở sâu, Triệu Huy là người đã chết trong mắt cậu ta.
Cậu ta trừng mắt nhìn Thường Đình, thầm huy hiếp nói: “Cậu tự giải quyết.”
Thường Đình: “…”
Cô không khỏi nhìn lướt qua Triệu Huy, “thù giết cha” cũng chỉ thế thôi à?
Triệu Huy khóc không ra nước mắt.
Sao cậu ấy biết Lục Hoài chọn thời điểm đó ngồi dậy chứ!
Thường Đình gặp sự uy hiếp, yên lặng cầm cục giấy chuẩn bị ném qua thì Tô Vi ở bên tay phải cô đá cái bàn phát ra âm thanh chói tai, thầy Lý trên bục nghi ngờ nhìn sang.
Thường Đình lập tức che tờ giấy lại.
Nhưng ánh mắt thầy Lý đã tập trung vào cô rồi.
Xung quanh yên lặng như tờ, mọi người ăn ý dừng bút không dám phát ra tiếng động nào.
Nhưng Thường Đình lại cảm thấy tim mình đánh thình thịch như trống.
Thầy Lý đi xuống đến bên bàn, không nhanh không chậm, không có lên tiếng trách móc mà chỉ đi tới vươn tay ra trước bàn của Thường Đình.
Thường Đình nhìn thầy Lý không nói gì, hơi oan ức cùng khó xử, ngoan ngoan để lộ tờ giấy ra.
Thầy Lý cầm tờ giấy, ánh mắt uy hiếp nhìn một vòng người ở xung quanh rồi đi về.
Triệu Huy dám chắc mình đã chết thật rồi.
Trên mặt Tống Hằng tức giận không kìm nén được, cũng không biết trong lòng có cảm giác gì nhưng phát hiện đối phương không nhìn cậu ta nữa.
Thường Đình chỉ nhìn Tô Vi giả đò như không có việc gì ở bên cạnh.
Từng phút từng giây kế tiếp đều trở nên khó khăn.
Thường Đình cố gắng ổn định tâm tình làm xong đề còn lại, sau khi nghe tiếng chuông tan học vang lên bèn lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.
Thầy Lý không chỉ đích danh công khai, thu bài thi xong bèn rời đi.
Thường Đình vừa mới đứng lên thì thấy Tô Vi đi qua bên cạnh bàn nhìn cô với ánh mắt khinh thường.
Giống như cái nhìn trước kia cô rời khỏi nhà họ Tô.
Thế giới nhỏ trong lòng từ từ nứt ra.
Nhưng mà chưa đợi cô có hành động gì thì đã nghe thấy có người gọi cô: “Thường Đình! Thầy bảo cậu đến văn phòng kìa!”
Thường Đình chớp mắt, ồ một tiếng.
Cô đi ra ngoài, Tống Hằng đi ngang qua ngăn cô, vẻ mặt khó chịu còn hung dữ nói: “Cậu yên tâm, tớ sẽ không để cậu chịu tội.”
“Chịu tội?” Thường Đình khó hiểu nhìn sang: “Đừng nói là cậu nghĩ rằng tớ sẽ gánh tội không giải thích gì nha?”
Tống Hằng: “…”
Cái gì gọi là tự mình đa tình, cậu ta đã cảm nhận được rồi.
Thường Đình lướt qua cậu ta, tự mình đi đến văn phòng.
Nhìn Thường Đình đi ra khỏi phòng học rồi nhìn Tống Hằng với vẻ mặt khó coi cùng với vẻ mặt như đã chết của Triệu Huy, bạn cùng bàn của bạn học Thẩm lặng lẽ nói: “Có chuyện rồi! Tống Hằng gây sự muốn học sinh chuyển trường gánh tội thay!”
Thẩm Đàm cụp mắt đứng cạnh cửa sổ, ung dung nhìn Thường Đình đi đến dưới lầu.
Trên đường đi đến văn phòng, trong lòng Thường Đình vẫn hơi thấp thỏm không yên.
Cô nghĩ bản thân mình sẽ đối mặt với lời chất vấn nghiêm túc và châm biếm của thầy Lý, nhưng ai ngờ vừa mới đi vào thì đã nhận được sự tiếp đón nhiệt tình của thầy Lý.
“Đến đây nào.” Thầy Lý nhìn bài thi của cô, khen ngợi: “Giải không tệ đó, suy nghĩ rất rõ ràng.”
Thường Đình chớp mắt, ngoan ngoãn đáp: “Cảm ơn ạ.”
Thầy Lý bị phản ứng ngoan ngoãn của cô chọc cho bật cười, nói: “Bị hù sợ rồi à?”
Thường Đình hơi tủi thân, khó hiểu nhìn ông.
Thầy Lý nói: “Em có muốn giải thích với thầy không?”
Thường Đình suy nghĩ một lát rồi nói: “Đụng vào tờ giấy có viết đáp án của người khác là do em không đúng ạ.”
Thầy Lý: “…”
Câu trả lời của cô rất khôn khéo.
Vừa chỉ ra tờ giấy của người khác, nhưng không có nói là của ai.
“Nếu em sợ Tống Hằng tìm em gấy rắc rối vậy thì không cần thiết đâu, chuyện này cũng không phải một hai lần, thầy biết.” Ông tức giận lắc đầu, hùng hổ nói: “Nếu tên nhóc đó dám tìm em gây sự thì cứ đến tìm thầy.”
Thường Đình sửng sốt, hơi kinh nhạc nhìn sang.
“Tuy chúng ta bên nhau không lâu nhưng giáo viên tiếng Anh của em là bạn của thầy, thầy có nghe không ít lời đánh giá về em từ cô ấy. Rất dễ thấy mọi người đều rất thích em.” Thầy Lý từ tốn nói: “Hơn nữa thầy hiểu Tống Hằng, trước đây cũng từng có chuyện kiểu này cho nên gọi em tới đây không phải là để phê bình hay nghi ngờ em, mà là nói cho em biết…”
“Nếu như em bị người khác bắt nạt hay là uy hiếp, nhất định phải nói với thầy, thầy sẽ bảo vệ em.”
Thường Đình nghe thấy chợt trong lòng ấm áp, quả thật thầy Lý chính là thiên sứ mà!
“Em cảm ơn ạ, thầy là thầy giáo đẹp trai nhất mà em từng gặp!”
Thầy Lý vô cùng hưởng thụ.
Trên đường từ văn phòng về lớp học, Thường Đình nhìn thấy đám người Tống Hằng.
Sau khi Triệu Huy trông thấy cô thì lập tức nói: “Xin lỗi cậu, tớ đúng là tội ác tày trời!!!”
Thường Đình không để ý, cô cúi gằm đầu, bộ dạng như bị dạy bảo một trận, vẻ khó chịu mang theo chút phẫn nộ đi vào phòng học.
Tống Hằng nhíu mày, đi theo sau gọi: “Thường Đình!”
Thường Đình không quan tâm lắm, cô vừa mới đi vào thì Tô Vi nhìn cô đi qua.
Phát hiện dáng vẻ cô oan ức, Tô Vi rất thoải mái.
Sau đó cô ta thấy Thường Đình đi về phía mình.
Thường Đình chưa từng gây chuyện nhưng cô đã thấy qua rất nhiều lần, Tiết Doanh còn từng dạy cô mấy chiêu thức tự bảo vệ bản thân.
Cô cũng không muốn dùng tới bạo lực để giải quyết mọi chuyện.
Đánh thì không thể đánh, nhưng mà có thể tăng thêm chút sự uy hiếp về mặt khí thế.
Dù sao cô cũng không đánh lại ai.
Thường Đình đi tới trước bàn Tô Vi, đón lấy ánh mắt châm biếm của đối phương, đưa tay túm lấy cổ áo cô ta kéo về trước, thành công nhìn thấy sự hoảng sợ chớt lóe lên trong mắt Tô Vi.
Xung quanh có người phát ra tiếng kinh ngạc khi nhìn thấy cảnh này.
“Cậu muốn làm gì?” Tô Vi nhíu mày không vui nói.
“Tô Vi.” Thường Đình nâng mắt nhìn cô ta, khẽ mỉm cười, vẻ oan ức lúc nãy đã bị lật ngược lại mà thay vào đó là sự châm biếm khinh thường xuất hiện trên gương mặt cô: “Ghen tị khiến người ta vừa xấu xí vừa ngu ngốc, cô nên soi gương lại đi, cẩn thận nhìn xem bản thân mình bây giờ.”
Tô Vi nghe xong thì giận dữ, nâng tay định hất Thường Đình ra nhưng Thường Đình lại buông tay trước.
Nhưng Thường Đình không ngờ cô vừa mới buông tay thì đã bị người ta không khách khí kéo về sau, Tống Hằng chắn ở trước người Tô Vi, nhíu mày nói với Thường Đình: “Nếu cậu bất mãn thì cứ nhắm vào tớ, liên quan gì tới cậu ấy?”
Thường Đình còn chưa lên tiếng thì đã nghe thấy giọng nói quen thuộc vang lên, trầm thấp lạnh lùng: “Cậu đụng vào cậu ấy một lần nữa xem?”
Thẩm Đàm cất bước đi tới phía trước từ sau lưng cô, che chắn tất cả uy hiếp và ác ý.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.