Editor: JingJing
Lúc Thường Đình trở về thì thể xác và tinh thần đều bay đi hết.
Cô không kiềm được lấy điện thoại ra xem.
Trong danh bạ có số điện thoại của Thẩm Đàm.
Cô trở về phòng nằm xuống giường, ôm mền lăn một vòng, sự sợ hãi lúc nãy đã được phai nhạt, lúc này trong đầu chỉ còn lại Thẩm Đàm.
Rốt cuộc anh ấy là ai vậy? Thái độ của Thẩm Đàm không giống như đối với bậc cha chú, mà giống… bạn bè hơn?
Hơn nữa tại sao anh có thể chạy tới vào thời gian đó?
Lần đầu tiên chạm mặt ở cục cảnh sát, hình như anh đang nói chuyện với ai đó thì phải?
Nhưng lại không thấy ai.
Thường Đình lấy di động ra do dự.
Không ổn, tò mò, quá tò mò rồi.
Tò mò đến không ngủ được!!!
Lòng hiếu kỳ đã hoàn toàn lấn áp nỗi sợ hãi ở trong lòng.
Thẩm Đàm quay về xe, người đàn ông đeo mắt kính đăm chiêu nhìn anh nói: “Cần mua gì cho cậu ăn không?”
Một tay Thẩm Đàm che mắt, lên tiếng nói: “Trời sắp sáng rồi, thức dậy sẽ ăn.”
“Được.” Người đàn ông đeo mắt kính nở nụ cười: “Cậu rất quan tâm đến người này.”
Thẩm Đàm khẽ hừ, không đáp lại.
Khi người đàn ông đeo mắt kính đi rồi, anh nâng cửa kính xe lên, chuẩn bị đi ngủ thì điện thoại truyền đến âm nhắc nhở có tin nhắn.
Thẩm Đàm click vào xem.
Không có dãy số: “Tớ là Thường Đình. Cậu ngủ chưa?”
Thẩm Đàm miễn cưỡng vực dậy xíu tinh thần trả lời: “Chưa.”
Đối phương trả lời: “Có cần tớ đưa mền cho cậu không? Buổi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-hoc-tham/162812/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.