*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Là tôi! Sở Thiên Uy!"
Sở Thiên Uy! Đúng rồi! Vậy mà tôi không nghĩ ra! Chịu mình luôn!
"Cậu... cậu giúp tôi với! Tôi bị lạc rồi!"
"Cậy lớn từng đấy rồi còn lạc á?!"
"Cậu đừng đùa nữa! Tôi thực sự bị lạc, không biết đây là đâu cả!"
"Cậu đấy! Ở yên đó, tôi tới tìm cậu"
Sở Thiên Uy hấp tấp nói, có vẻ như cậu ấy đang lo cho tôi. Được quan tâm cũng tốt thật! Tôi mệt mỏi dựa vào mắt cây gốc.
Một lúc sau, nghe thấy tiếng động, tôi lười biếng nâng hai bọng mắt nặng trĩu của mình lên, thấy một vài người đang đi về phía tôi. Tôi giật mình lùi về sau, bọn chúng tiến tới gần hơn. Lại nữa à! Tôi không còn sức đánh nhau nữa đâu!
"Lão đại! Có một cô gái ở đây!" _ Một người lớn tiếng gọi to _
Vừa dứt lời, một bóng người quen thuộc từ xa chạy tới gần tôi. Người đó là Sở Thiên Uy. Hoá ra những người này là người của cậu ấy, may quá có người đến rồi!
"Cậu... cậu sao lại thành thế này rồi?!" _Sở Thiên Uy lo lắng hỏi_
"Nói ra thì dài! Cậu giúp tôi ra khỏi đây với!" _ Tôi thào trả lời _
Sở Thiên Uy không nói gì thêm, nhẹ nhàng bế tôi lên. Lúc lên xe, tôi mệt mỏi, ngất lịm trong vòng tay cậu. Trong lúc thần trí mơ hồ, tôi cảm nhận được hơi ấm từ bàn tay cậu ấy trên mặt tôi. Cậu cũng tốt với tôi quá rồi!
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-hoc-dang-ghet-toi-yeu-cau/920878/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.