Sở Thiên Uy cõng tôi dửng dưng đi vào trong lớp. Mọi người xung quanh thấy cậu ta thì im bặt, không ai dám ho he đến một tiếng. Tôi cũng không quá bất ngờ bởi vì đây cũng không phải là lần đầu nhưng vẫn thấy rất ngại.
" Em ngại sao bảo bối?!"
Sở Thiên Uy cố tình nói lớn để chọc tôi. Tôi nghe thấy thế, mặt đỏ bừng bừng, vùi mặt vào vai cậu ta. Lúc này tôi thật sự rất muốn đào một cái hố để chui xuống. Sở Thiên Uy nhếch miệng cười trông có vẻ như khá hài lòng với biểu hiện xấu hổ này của tôi. Thật muốn đấm cho cậu ta một cái! Sở Thiên Uy nhẹ nhàng đặt tôi xuống ghế, sau đó cũng ngồi xuống. Trong cả tiết học, cậu ta chẳng học hành gì cả mà cứ dán mắt lên người tôi. Cậu ta đây là bị gì zậy trời?!
" Sở... Sở Thiên Uy! Cậu có thể ngừng nhìn tôi được không? "Tôi lấy hết dũng khí quay sang nói_
" Không thể! Một mỹ nhân như cậu không ngắm thực sự rất uổng phí! "
Tôi cũng không biết nói gì thêm, lấy tay đỡ trán, khẽ thở dài. Tên này thật sự có bệnh!
____ TUA _____
Tới giờ ra chơi, tôi nhanh chân đứng lên bước ra khỏi lớp. Tôi nhanh chân kéo cô bạn thân là Diệp Phương Chi ra khỏi lớp, một mạch đi tới căn tin.
" Hai cậu tiến triển tới đâu rồi?! "_ Phương Chi _
" Gì mà tiến triển tới đâu! Mình và Sở Thiên Uy không có gì cả! Chỉ là bạn thôi! "_Tôi _
" Lòi đuôi rồi nha! Mình đâu có nói đến Sở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-hoc-dang-ghet-toi-yeu-cau/920877/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.