Đúng là nực cười!
Từ phía sau lưng, tôi có cảm giác như ai đó đang choàng áo cho tôi. Tôi quay qua nhìn thì đúng là vậy. Mà người đang khoác áo cho tôi không ai khác chính là Sở Thiên Uy. Sao cậu ta lại ở đây? Chẳng nhẽ đến cậu ta cũng muốn trêu đùa tôi sao?
Sở Thiên Uy vòng tay tôi qua cổ cậu ta, nhẹ nhàng nhấc bổng tôi lên không trung. Cậu ta bế tôi theo kiểu công chúa đưa tôi ra ngoài. Trước khi đi còn bỏ lại một câu:
" Người của tôi đừng có đụng vào!"
Cậu ta bế tôi tới một phòng học trống trong trường, nhẹ nhàng đặt tôi xuống ghế. Tôi ngơ ngác nhìn những hành động nãy giờ của cậu ta. Người nam sinh này còn có thể dịu dàng, ôn nhu với một nữ nhân như thế này? Hơn nữa còn là một đứa như tôi? Cậu ta đúng là rất khó hiểu!
Cậu ta làm tôi thức tỉnh thoát khỏi những suy nghĩ nãy giờ bằng việc lau mặt cho tôi. Tôi hấp tấp cầm lấy chiếc khăn từ tay cậu ta tự lau cho mình.
" Sao cậu không phản kháng lại? Họ nói gì cậu cũng nghe lọt sao?" _ Sở Thiên Uy chậm rãi lên tiếng _
Tôi lại một lần nữa rơi vào trầm tư. Chẳng lẽ tôi lại nói rằng tại cậu nên tôi mới thành ra thế này sao? Tôi sợ nói thế sẽ làm cậu ta tức giận nên đành im lặng.
Thấy tôi không phản ứng lại, cậu ta cũng đứng lên, lấy từ tủ đồ của tôi một bộ đồ kêu tôi đi thay. Tôi cũng cảm ơn rồi ngoan ngoãn làm theo. Cậu ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-hoc-dang-ghet-toi-yeu-cau/920871/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.