Tô Thời Nghi mất kiểm soát, Tô Gia Ngôn lại không dám manh động, sợ cô ta làm bị thương Thời Dĩ An. Đuôi mắt cậu nhìn thấy một người rón rén lại gần, bèn nghĩ cách đánh lạc hướng Tô Thời Nghi.
“Cho dù cô có ảo tưởng, có phát điên phát rồ đến đâu, vị trí thiếu phu nhân nhà họ Tô cô cũng đừng hòng nghĩ đến. Tô Thời Nghi, từ trước đến nay tôi chưa bao giờ thích cô. Nếu mọi hành vi, cử chỉ cưng chiều của một người anh trai dành cho một người em gái khiến cô hiểu lầm, nếu những lời năm xưa tôi nói làm tổn thương cô, tôi xin lỗi cô tại đây, bỏ dao xuống, được không?”
“Xin lỗi? Xin lỗi có ích gì, trái tim em đã moi hết ra trao cho anh rồi, anh xin lỗi có ích gì?” Tô Thời Nghi vừa cười vừa khóc: “Anh, không phải Thời Dĩ An, không phải Úc Noãn Khê, em mới là người vợ được chọn sẵn cho anh, anh quên rồi sao?”
“Tôi quên điều gì?”
“Năm xưa, lúc mẹ đón em về, mẹ đã nói lớn lên em sẽ là cô dâu của anh, em vốn là con dâu nuôi từ nhỏ của nhà họ Tô, sao các người lại có thể nuốt lời chứ? Sao có thể dễ dàng gạt bỏ mọi chuyện đã hứa với em?”
Tô Thời Nghi càng nói càng phẫn uất, ước mơ suốt hơn chục năm trời bị người ta dễ dàng giẫm nát, cô không thể chịu đựng nổi.
“Em có thể chấp nhận anh lấy Úc Noãn Khê, dù sao anh không thích cô ta, chỉ cần em được ở bên anh, có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-hoc-cua-em-trai-la-soi/3596019/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.