Trước khi rời khỏi bệnh viện, Tô Gia Ngôn đã chú ý thấy Thời Dĩ An trang điểm lại. Lớp trang điểm hôm nay tỉ mỉ và tinh tế hơn mọi khi, đẹp đến nỗi không thể dời mắt.
Tô Gia Ngôn phải cực kỳ khắc chế.
Nếu không phải xung quanh có quá nhiều người, cậu thật sự muốn lao đến hôn chị một cái thật lâu.
Lúc Úc Noãn Khê bước vào nhà vệ sinh, cô nàng nhìn thấy ‘tình địch’ của mình đang dặm lại lớp trang điểm, bàn tay vô thức nắm chặt lại. Đúng là Úc Noãn Khê có thù hằn với những cô gái tiếp cận Tô Gia Ngôn, càng là căm thù Thời Dĩ An, nhưng xuất thân và nền giáo dục mà cô được thừa hưởng không cho phép bản thân cô giở những thủ đoạn hèn hạ.
Thời Dĩ An trang điểm xong cũng xoay người đi, rồi bắt gặp Úc Noãn Khê ở lối rẽ ra ngoài.
“Cô và Gia Ngôn có quan hệ gì?”
Đối phương chặn cô lại.
Thời Dĩ An khoan thai lùi lại, vuốt tóc, rút khăn giấy trên tường lau hết nước còn đọng trên tay, ném vào thùng rác rồi mới mỉm cười, chậm rãi nói, lúc nói còn nhìn chằm chằm vào đôi mắt soi mói của Úc Noãn Khê:
“Gia Ngôn là người yêu tôi.”
Lần đầu tiên cô gọi cậu thân mật như vậy, trong lòng hơi xấu hổ.
“Cậu ấy là vị hôn phu của tôi!”
“Thế thì đã sao? Hai người kết hôn rồi sao?” Thời Dĩ An cực kỳ khó chịu khi cô nàng này liên tục treo trên miệng mấy từ ‘vị hôn thê’, ‘vị hôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-hoc-cua-em-trai-la-soi/3595997/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.