Đột nhiên, Tô Mỹ Lệ rất lâu không làm một bữa ăn đàng hoàng, bà cảm thấy xấu hổ khi đứng trước bạn cùng lớp của con trai mình. Bà lúng túng xoa xoa tay, thu xếp cùng mọi người ngồi xuống ăn cơm, câu đầu tiên liền nói xin lỗi: "Cháu à, thật xin lỗi, ở nhà không có chuẩn bị món gì, cháu nếu thích ăn, lần sau đến dì liền làm cho cháu ăn. Gà quay ngon lắm, sáng sớm mua gà về nấu một chút liền ăn được rồi.".
Tô Miêu Miêu không kìm kêu một tiếng, đã lâu không được ăn gà mẹ nấu, vừa nghe cô bé liền cảm thấy chảy nước miếng. Tô Mang cũng rất nhớ hương vị đó, nhưng không dám kêu lên. Thủ hạ siêng năng bưng từng bát một, thậm chí còn không nghĩ tới sẽ phục vụ cho ai, không thể nhìn nổi người nào đó da mặt dày, hắn cầm chén bưng đến trước mặt ai đó.
Không sợ khó tiêu! Tô Mang trong lòng mắng, nhưng không dám nổi cơn tam bành ở trên bàn ăn, đành phải dọn canh cho Vương Bân Bân.
Nghĩ rằng bát canh này do chính mình từ trong bếp bưng ra, lại có người bưng tới trước mặt mình, bát canh này lại càng tuyệt hơn. Sau khi ăn những bữa cơm tù trong nhiều năm, món canh này gần như đã làm tâm hồn cậu sống lại, để trái tim vốn đã héo úa của cậu thấm vào, cảm nhận được sức sống và sự tự do. Chưa kể, chén súp này thật sự rất ngon, hấp dẫn ánh mắt mọi người trên bàn ăn, một số người cảm thấy nhẹ nhõm, một số còn lại cảm thấy rằng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-hoc-chung-ta-dung-lam-ton-thuong-nhau/1106906/chuong-3-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.