Chương trước
Chương sau
Dụ Vi Hề tức giận lao vào phòng làm việc, đang chuẩn bị cầm túi xách về nhà thì ai ngờ Dư Tiêu Tiêu lại chặn cô lại, ánh mắt trào phúng, “Có người tưởng rằng mình được ngồi yên ổn trên vị trí bà chủ, suốt ngày đắc ý như gì ấy. Kết quả thì sao, bây giờ phượng hoàng đích thực của người ta tới rồi, con gà rừng như cô ngoan ngoãn rút lui đi, đỡ phải bị xấu hổ”.
Dụ Vi Hề nhẫn nhịn không muốn so đo với cô ta. Nhưng Dư Tiêu Tiêu sao có thể bỏ qua cơ hội tốt như vậy được chứ, cô ta tiếp tục nói: “Thật là, người ta cùng lắm chỉ vì thấy cô dễ lừa nên mới tùy tiện đùa giỡn chút thôi, loại hàng hoá như cô ấy hả, đương nhiên là chơi xong thì ném đi thôi”.
Thế giới nhỏ bé của Dụ Vi Hề nổ tung, cô bắt đầu đáp trả: “Cô là cái đồ chân củ cải”.
Tử huyệt duy nhất của Dư Tiêu Tiêu chính là đôi chân khá thô to, cô ta lập tức bùng nổ: “Cô là cái đồ béo phì!”.
Dụ Vi Hề mặt không đổi sắc, tiếp tục nói: “Chân củ cải”.
Dư Tiêu Tiêu tức thối phổi, “Cái đồ lùn tịt này!”.
“Chân củ cải”.
“Cô là người xấu nhất thế giới!”.
“Chân củ cải”.
“Đồ quê mùa!”.
“Chân củ cải”.
“Cô là đồ sống dâm loạn!”.
“Chân củ cải”.
“Cô chỉ biết nói một câu thế thôi hả?”.
“... Chân củ cải”.
Dư Tiêu Tiêu tức đến mức mặt lúc đỏ lúc trắng, hết xanh lại tím, rốt cục, cô ta ngoác mồm ra: “... Oa oa oa oa oa, Dụ Vi Hề, cô ức hiếp người khác”. Sau đó, cô ta khóc chạy đi.
Dưới ánh mắt kính nể của mọi người, Dụ Vi Hề bước nhanh ra ngoài. Không phải về nhà mà là lên phòng tổng thống, trận đấu võ mồm vừa rồi đã khơi dậy ý chí chiến đấu của cô, cô phải đi đòi lại công bằng.
Cửa phòng tổng thống vẫn đang mở, Dụ Vi Hề không thèm hỏi xông luôn vào. Vì thế, cô đã nhìn thấy hình ảnh mà cả đời mình cũng không muốn thấy: Mộ Tử Khâm và Đổng Tả Ưu đang hôn nhau say đắm.
Hương thơm tràn ngập, tuấn nam mỹ nữ, hình ảnh đó thực sự rất hài hoà.
Cả người Dụ Vi Hề trong nháy mắt không còn chút sức lực. Cô xoay người, lặng lẽ đi ra ngoài.
“Cô gái này trong lòng Mộ Tử Khâm có vị trí rất quan trọng”. Cô nhớ tới lời nói của Giản Vu Ngôn ngày đó.
Không sai, cô đã tận mắt thấy sự quan trọng của Đổng Tả Ưu trong lòng Mộ Tử Khâm. Chỉ khi ở trước mặt cô ấy, thái độ của Mộ Tử Khâm mới có thể ôn hòa như vậy. Chỉ có cô ấy mới có thể khiến Mộ Tử Khâm thuân theo tất cả mọi chuyện.
Dụ Vi Hề đặt tay lên ngực, bởi vì nơi nào đó đang rất đau, thực sự rất đau.
Người Mộ Tử Khâm yêu nhất là Đổng Tả Ưu mà không phải là mình. Giống như Dư Tiêu Tiêu nói vậy, cô chỉ là một con gà rừng nhỏ, tất nhiên phải nhường đường cho phượng hoàng như Đổng Tả Ưu.
Thế nhưng, thực sự không cam lòng. Vừa mới đây bọn họ còn tốt đẹp, hạnh phúc như vậy, thậm chí còn đã từng nói đến chuyện muốn có một đứa con.
Thế mà chỉ trong một ngày đêm ngắn ngủi, thế giới của cô đã sụp đổ. Mộ Tử Khâm đã rời xa cô rồi.
Nước mặt Dụ Vi Hề chầm chậm rơi xuống, thấm vào khóe miệng đang nở nụ cười gượng gạo. Cô kéo hành lý, hồn bay phách lạc đi trên đường, cuộc sống xung quanh đang rất ồn ào nhưng cô chẳng hề nghe và cũng chẳng hề nhìn thấy gì. Tất cả những gì thuộc về Mộ Tử Khâm cứ hiện lên trong đầu mà cô không thể kiểm soát nổi, ưu điểm của anh, nhược điểm của anh, từng cái từng cái một cứ hiện ra trước mặt. Dụ Vi Hề không cầm nổi nước mắt.
Bỗng nhiên, một bàn tay nhẹ nhàng đặt lên vai cô, giọng nói của Giản Vu Ngôn vang lên bên tai: “Vi Hề, em làm sao vậy?”.
Dụ Vi Hề nhìn Giản Vu Ngôn, cô không kìm nổi nữa, tựa đầu vào lòng anh, khóc ầm lên: “Mộ Tử Khâm... Mộ Tử Khâm không cần tôi nữa, phải làm sao bây giờ? Mộ Tử Khâm anh ấy không cần tôi nữa rồi!?”.
Giản Vu Ngôn đưa Dụ Vi Hề về nhà mình, đưa cho cô một chén trà nóng.
Dụ Vi Hề chỉ cầm mà không uống, cô hỏi: “Giữa Mộ Tử Khâm và Đổng Tả Ưu rốt cuộc là có chuyện gì?”.
Giản Vu Ngôn chậm rãi nói: “Trước đây, Đổng Tả Ưu là bạn gái anh nhưng sau đó, Mộ Tử Khâm lại chen ngang, cướp cô ấy đi, cũng chính vì thế mà anh và cậu ta tuyệt giao”.
“Vậy...”. Dụ Vi Hề cắn môi dưới: “Vì sao bọn họ lại chia tay?”.
“Hình như là vì Đổng Tả Ưu đi yêu người khác, có điều”, Trên mặt Giản Vu Ngôn lộ ra ý cười không rõ, “Mộ Tử Khâm hình như vẫn không quên được cô ấy”.
Nghe vậy, trái tim Dụ Vi Hề lại mơ hồ cảm thấy đau đớn, “Anh ấy đối xử với cô ấy thực sự rất tốt”.
“Em thực sự thích cậu ta?”. Giản Vu Ngôn hỏi.
Dụ Vi Hề không nói gì.
“Cậu ta có cái gì tốt chứ?”. Giản Vu Ngôn không hiểu nổi.
Dụ Vi Hề cũng không rõ vì sao mình lại yêu người lúc nào cũng khiến người khác chán ghét như Mộ Tử Khâm.
“Thực ra, ngẩng đầu lên nhìn sang bên cạnh, biết đâu sẽ có người còn hợp với em hơn cả cậu ta thì sao”. Giản Vu Ngôn nói.
Dụ Vi Hề nghe lời ngẩng đầu lên, nhìn thấy anh ta: “Ý anh là chính anh ư?”.
Giản Vu Ngôn gật đầu.
Dụ Vi Hề vỗ vỗ vai anh, “Cảm ơn, bây giờ tôi đã khá lên nhiều rồi”.
Giản Vu Ngôn cầm tay cô, nghiêm túc nói: “Anh nói thật đấy”.
“Cái gì?”. Dụ Vi Hề kinh ngạc nhìn anh.
“Anh nói, hai người chúng ta mới là phù hợp nhất, không phải sao?”. Giản Vu Ngôn cúi đầu hôn lên mu bàn tay cô: “Vi Hề, hãy thử ở bên anh nhé”.
-----o0o----
Sau một nụ hôn thật lâu, Đổng Tả Ưu rốt cục cũng đẩy Mộ Tử Khâm ra, cô nhướn mày, “Hoá ra anh thực sự thích em hả?”.
Mộ Tử Khâm gật đầu, “Tình cảm của anh đối với em chưa từng thay đổi”.
Đổng Tả Ưu quan sát thật kĩ sắc mặt anh, rốt cục cũng tin. Cô ngồi xuống ghế, thở dài. “Thật chán chết, em còn tưởng anh đã không còn tình cảm gì với em nữa”.
“Người không còn tình cảm với em không phải anh, mà là một người khác”. Mộ Tử Khâm nói.
“Ai, ai, ai?”. Đổng Tả Ưu hỏi gấp: “Nói mau đi”.
Mắt Mộ Tử Khâm hơi sáng lên, “Giản Vu Ngôn”.
“Anh ấy? Không thể nào”. Đổng Tả Ưu vô cùng kinh ngạc, “Chính anh ấy đã nói cho em biết anh có bạn gái mới, không còn yêu em nữa nên em mới đến đây để kiểm tra mà”.
“Thế chiêu thử anh vừa rồi cũng là anh ta dạy em sao?”. Mộ Tử Khâm hơi nheo mắt.
Đổng Tả Ưu thành thực gật đầu.
Mộ Tử Khâm lại liếc mắt đưa tình nhìn cô, “Vậy, em còn nghĩ anh không còn tình cảm với em nữa không?”.
Đổng Tả Ưu gật đầu thật mạnh.
“Thế thì đúng rồi, thực ra người thật sự không còn tình cảm với em chính là Giản Vu Ngôn. Cậu ta sợ em quấn lấy nên mới nói dối, định đẩy em sang cho anh, có điều”, Mộ Tử Khâm cầm tay cô, “Anh còn phải cảm ơn cậu ta ấy chứ, nếu không như vậy anh làm sao có thể có cơ hội gặp lại em? Tả Ưu, đừng đi nữa, hãy ở lại bên anh”.
Đổng Tả Ưu rút tay lại, cười cười: “Ngại quá, anh cũng biết mà, em luôn không có hứng thú với người đàn ông nào thích em... À thế, em còn phải đi tìm Giản Vu Ngôn luôn đã, đi trước nhé. Bree, sắp xếp hành lý, chúng ta đi”.
Tống cổ được Đổng Tả Ưu xong, Mộ Tử Khâm quay đầu lại, nghiến răng, nói từng chữ một với quản lí bàn tiếp tân: “Sau này nếu như cô gái đó còn xuất hiện thì cho dù anh có đốt cái khách sạn này đi cũng được, cho nổ luôn cũng được, nói chung tuyệt đối không được để cô ta vào một lần nữa, biết chưa?”.
Quản lí tiếp tân vội vàng gật đầu, nhưng anh ta thực sự không hiểu vì sao thái độ của tổng giám đốc lại thay đổi 180 độ như vậy, đột nhiên tránh Đổng Tả Ưu như tránh độc.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.