Chương trước
Chương sau
__Kỳ Minh Nguyệt__

Lúc này còn sớm, hắn trở về nhà kêu Mục Phong tiến đến đem chuyện Vệ Cập Lý đơn giản thuật lại một chút

- Phái vài người đến Từ Châu tìm hiểu một phen, có manh mối gì lập tức báo cho ta

- Dạ rõ

- Đúng rồi _ Úc Tử Tiêu nhớ tới chuyện buổi sáng trước khi ra cửa phân phó hỏi: - Buổi sáng chuyện ta phân phó ngươi ra sao rồi?

Mục Phong đáp: - Phu nhân buổi sáng đi hậu viện thỉnh an Mẫn Nghi phu nhân nghe vài câu dặn dò, sau khi trở về liền ở trong phòng không ra nữa

Hắn nghĩ nghĩ, lại nói: - Đúng rồi, Tố Vũ nói phu nhân buổi sáng ở trong phòng vẫn luôn nghiên cứu một cái vòng tay, bất quá nàng ấy giống như cũng không thấy gì nữa

Úc Tử Tiêu lười nhác mà liếc hắn một cái, vẫy vẫy tay: - Thôi, ta thấy chính là ngươi cũng nhìn không ra cái gì, đi xuống đi

Mục Phong gãi gãi đầu, ủy khuất nói: - Chủ tử, người biết ta không am hiểu những chuyện này còn để ta nhìn chằm chằm tân phu nhân làm gì, giao cho Tố Vũ đi làm không phải tốt hơn sao?

Hắn vốn dĩ có khí chất ngay thẳng, diện mạo lại sắc bén, lúc này bày ra biểu tình bất đắc dĩ thoạt nhìn mười phần buồn cười, Úc Tử Tiêu cười nói: - Được rồi, đi xuống đi

Hắn vẫy lui hạ nhân, rảo bước trở về phòng quả nhiên nhìn thấy Khương Nhu ngồi ở trước bàn đùa nghịch thứ gì đó

Úc Tử Tiêu tiến lên, bắt lấy tay Khương Nhu mở ra: - Ngươi đây là đang làm gì?

Khương Nhu đột nhiên không kịp phòng ngừa bị hắn đánh vào tay, mấy cái hạt châu trước đó bị rớt ra khỏi vòng ngọc đang nằm trong tay nàng rơi xuống trên mặt đất, bang bang đương đương vài cái bắn ra ngoài.

Vòng ngọc rơi, mấy nha hoàn trong phòng đều cúi người đi nhặt nhưng bị Úc Tử Tiêu quát lớn một tiếng: - Đều đi ra ngoài

Hai nha hoàn trong phủ thuận theo mà đi ra, Niệm Đông sinh khí mà bĩu môi, cũng kéo theo Phán Tình cùng nhau ra ngoài.

Khương Nhu mắt thấy mấy cái hạt châu trên mặt đất chạm vào nhau càng lăn càng xa liền muốn đi nhặt, kết quả cũng không biết Úc Tử Tiêu cố ý hay vô tình chắn trước người nàng một chút, chờ đến khi nàng đi qua xem, hạt châu đã lăn tới phía dưới tủ quần áo



Khương Nhu vội vàng chạy tới xem, hạt châu chỉ sợ đã lăn đến tận bên trong đi, hơn nữa ngăn tủ này vừa dày lại còn nặng cần phải có người dùng công cụ mới có thể đem nó lấy ra được

Nàng ở trong phòng nhìn nhìn, lại không tìm ra cái gì có thể dùng được

Người hầu trong phòng đều bị Úc Tử Tiêu đuổi đi, Khương Nhu chỉ có thể hướng Úc Tử Tiêu xin giúp đỡ: - Hầu gia, có thể gọi người vào giúp ta dịch ngăn tủ một chút không?

Úc Tử Tiêu bày ra bộ dáng xem kịch vui, môi mỏng phun ra hai chữ: - Không thể

Khương Nhu không biết hắn lại muốn nháo chuyện gì, nàng thử đẩy ngăn tủ nhưng không thể, lại nhìn xung quanh ngăn tủ một vòng, thật sự là không có biện pháp nên đành phải đi tới bên cạnh bàn ngồi xuống.

Úc Tử Tiêu vốn định chờ Khương Nhu năn nỉ hắn, kết quả đợi nửa ngày Khương Nhu cũng chỉ im lặng ngồi nơi đó không nói một lời, hắn nhịn không được hỏi: - Muốn bỏ hạt châu?

Khương Nhu lắc đầu, nhàn nhạt nói: - Hầu gia không cho ta nhặt nên ta đành chờ hầu gia đi là được

Khi Khương Nhu nói ra lời này sắc mặt của Úc Tử Tiêu tức khắc có chút không nhịn được, thật giống như hắn lớn như vậy rồi còn cố ý khi dễ nàng, nhưng nghĩ lại thì nha đầu này cho rằng nói thế thì hắn liền sẽ mềm lòng sao? Chê cười!

Úc Tử Tiêu ngồi xuống ở bên cạnh bất động thanh sắc cầm lấy mấy cái còn trên bàn khẽ vuốt, dư quang nhìn về phía Khương Nhu liền thấy nàng giật giật khóe mắt.

- Hầu gia

Úc Tử Tiêu mặc kệ nàng kêu, hắn muốn nhìn xem đến cùng đây là đồ vật bảo bối gì. Cầm vòng tay tùy ý khảy xuống hai cái, nghe được bên trong truyền đến thanh âm vang nho nhỏ hắn liền hiểu rõ trong lòng.

__Kỳ Minh Nguyệt__

Quả thật trong vòng tay có cơ quan, chỉ là cơ quan này dùng để làm gì hắn thật sự không nhìn ra được

Khương Nhu có chút khẩn trương nhìn chằm chằm Úc Tử Tiêu tìm tòi, vòng tay vốn dĩ có cấu tạo phức tạp, cơ quan bên trong thiên chuyển vạn hóa làm nàng vẫn luôn không hiểu được cơ chế hoạt động của nó lại thấy Úc Tử Tiêu thất thần nhìn, sợ hắn không cẩn thận nhìn tới lại tự làm mình bị thương

Úc Tử Tiêu đùa nghịch một lát lại đột nhiên ngẩng đầu, kêu một tiếng: - Người đâu

Từ bên ngoài tiến vào bốn người thị nữ cùng sai vặt, Úc Tử Tiêu chỉ vào hai gã sai vặt trong đó phân phó nói: - Đem ngăn tủ đó đẩy ra

Gã sai vặt tuân lệnh, hai người hợp lực đem ngăn tủ dời qua một bên, một người lại nghe lệnh Úc Tử Tiêu nhặt lên hạt châu trên mặt đất sau đó lau qua rồi đưa cho hắn



Úc Tử Tiêu phân phó bọn họ đem ngăn tủ dời về chỗ cũ xong lại đem người đuổi đi ra ngoài

Khương Nhu nhìn hạt châu vừa tìm lại được...tuy nhiên hiện giờ lại ở trong tay Úc Tử Tiêu, thương lượng nói: - Hầu gia, người trả nó cho ta được không?

Úc Tử Tiêu không nhìn nàng, hừ một tiếng, cười: - Ngươi không phải từ sáng sớm đã ngắm nó? Nhìn ra được huyền cơ gì sao?

Khương Nhu không nói chuyện nữa, yên lặng nhìn Úc Tử Tiêu đùa nghịch vòng của nàng, vốn dĩ nàng định chờ hắn khi hết hứng thú sẽ mang trả cho mình đột nhiên lại nghe cạch một tiếng, mấy cái hạt châu thế nhưng lại được gắn vào vị trí ban đầu

Nàng theo bản năng hỏi: - Huynh sao lại làm được?

- Không phải chỉ cần nhấn một cái liền xong sao? _ Úc Tử Tiêu khinh thường nhìn nàng: - Xem ngươi nghiên cứu lâu như vậy ta còn tưởng rằng có gì phức tạp, thì ra ngươi trông thông minh nhưng cũng vô dụng vậy thôi

Khương Nhu không muốn cãi nhau cùng hắn, muốn lấy lại vòng xem thử liền bị Úc Tử Tiêu duỗi tay cao về phía trước làm nàng không với tới

Khương Nhu bất đắc dĩ muốn cùng hắn tranh luận: - Hầu gia, đây là đồ của ta

Úc Tử Tiêu híp mắt cười nói: - Trên đó cũng không khắc tên của ngươi, sao lại nói là đồ của ngươi được? Làm sao ta biết được không phải là ngươi lấy ở trong hầu phủ của ta?

Khương Nhu thấy hắn lại nổi lên tính tình, thở dài: - Hầu gia, không cần trêu đùa Khương Nhu

- Ta lại không có trêu đùa ngươi, trước mắt không biết là đồ của ai nên ta đành cầm đi trước _ Úc Tử Tiêu thế nhưng không giỡn chơi, nói xong liền cầm vòng tay hướng ngoài cửa đi đến, Khương Nhu thật sự có chút nóng nảy ở sau lưng hắn gọi hai tiếng: - Hầu gia _ Nhưng hắn tự nhiên không để ý tới.

Hắn thẳng lưng đi tới cửa, một chân vừa muốn bước ra ngoài lại nghe từ phía sau 'ầm' một tiếng truyền đến, Úc Tử Tiêu vừa quay đầu lại đã nhìn thấy Khương Nhu té ngã trên sàn, hai mắt nhắm nghiền, sắc mặt tái nhợt.

Đêm qua Úc Tử Tiêu kêu gào: - Mệt nhọc _ liền hướng trên giường lăn lộn đem tay chân giang rộng chiếm gần hết giường lớn, Khương Nhu đành phải nửa đêm ra gian ngoài phòng ngủ trên sạp, hạ nhân đều bị Úc Tử Tiêu kêu lui xuống, thời tiết mùa hè vào ban đêm cũng không đến nỗi lạnh nên nàng chỉ đắp qua một cái thảm mỏng liền chợp mắt tiếp

Sáng sớm hôm sau vừa bị Phán Tình gọi tỉnh đã đi hậu viện hướng Mẫn Nghi phu nhân thỉnh an, sau khi trở về ngồi chưa được một canh giờ Úc Tử Tiêu đã trở lại.

Thân thể nàng vốn dĩ không được tốt lắm, hôm nay vẫn luôn mơ mơ hồ hồ, mới vừa rồi còn bị Úc Tử Tiêu nháo như vậy rốt cuộc cũng chống đỡ không được, trước mắt tối sầm liền hôn mê bất tỉnh.

__Kỳ Minh Nguyệt__
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.