Trên đường trở về, Triệu mẫu vẫn không tin những chuyện đã xảy ra là thật.
Đi một chuyến lên thị trấn, mua được thuốc tốt cho nhi tử không nói, cònmang về nhiều bánh bao như vậy. Quan trọng nhất là, tức phụ bà nói cóbiện pháp kiếm được nhiều tiền hơn so với việc đốn củi.
Tronglòng Triệu mẫu vừa cao hứng vừa thấp thỏm. Nhìn thấy dáng vẻ nắm chắcmười phần của La Tố, lần đầu tiên bà cảm thấy không hiểu được suy nghĩcủa nàng.
Lúc về đến nhà, các nàng thấy tiểu Lâm đang chơi đùa với tiểu bằng hữu trong thôn dưới gốc cây đại thụ đầu thôn.
Thấy Triệu mẫu và La Tố mang theo đồ trở về, ánh mắt hắn sáng lên, cũngkhông để ý đến tiếng gọi của tiểu bằng hữu, chạy nhanh tới đón lão nương và đại tẩu..
”Ngươi làm gì mà ra một thân mồ hôi hôi hám, cònlàm rách y phục vậy hả. Bây giờ khí trời còn chưa ấm áp, quay đầu lạiđừng có mà kêu lạnh.”
Ngoài miệng Triệu mẫu khiển trách tiểu nhi tử nhưng trong lòng thì lại đau xót. Hài tử nhà khác tuy không có trắng trẻo mập mạp, nhưng cũng được xem như cao lớn khỏe mạnh. Không giốnghài tử nhà bà, gầy như một cọng giá.
Triệu Lâm là một hài tử khá bướng bỉnh, hắn sợ nhất nghe lão nương hắn cằn nhằn, vội đưa tay lênbịt lỗ tai ngoan ngoãn đi tới sau lưng Triệu mẫu.
La Tố thấy thế, vụng trộm cười vỗ vỗ hắn, nhỏ giọng nói, “Về nhà ăn đồ ăn ngon đi.”
Vừa nghe lời này, đôi mắt Triệu Lâm lập tức sáng long lanh, nhịn không được nuốt một ngụm nước miếng.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-han-tuc-phu/7896/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.