Tuy lúc này gia vị không có nhiều như ở đời sau nhưng nàng vẫn có thể làmra một bát canh đậu hủ Ma Bà nguyên sắc nguyên vị. Thịt bò là không thểdùng, hiện tại trâu bò so với người còn đắt hơn, nàng chỉ có thể dùngmột chút thịt heo vụn thay cho thịt bò.
”Dùng ít muối thôi, nó rất trân quý đấy.” Ngô đại nương đứng ở bên cạnh kêu lên.
La Tố cười, nàng khẽ “ừ “một tiếng.
Mới vừa tùy tiện nói chuyện vài câu, La Tố coi như biết thân phận của vịđại nương này. Đại nương họ Chu, bất quá mọi người đều chiếu theo họ của nhà chồng bà, gọi bà là Ngô đại nương. Quán rượu này do nhi tử bà mở,chuyện bếp núc là do một tay bà chịu trách nhiệm lo liệu. Tay nghề bàkhông tồi, bình thường có không ít khách quen đến ăn cơm. Bây giờ làthời đại thái bình, khẩu vị của những người này đâm ra kén chọn, còn cóhai nhà khác đoạt mối làm ăn cho nên bà nghĩ mới tới chuyện làm món ănmới.
Lăn qua lăn lại một lát một bát canh đậu hủ Ma Bà thơm ngào ngạt cuối cùng ra nồi.
Chưa cần biết màu sắc món ăn có đẹp hay không, chỉ ngửi hương vị thôi, đều khiến người ta thèm ăn tới chảy nước miếng.
Vài người phụ bếp đứng đằng sau nhịn không được nuốt nước bọt ừng ực.
”Hừm, nhìn không ra ngươi là người có tài nấu nướng à nha.” Ngô đại nương gắp một miếng đậu phụ bỏ vào miệng nếm thử. Ở đây không có mấy nhà làm đậuphụ vì để làm ra nó cần dùng rất nhiều đậu nành, đậu nành
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-han-tuc-phu/7895/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.