Chương trước
Chương sau
Editor: Đô Đô

"Chúc mừng vương gia, hiện giờ Triệu La thị kia cũng được lọt vào mắt của bệ hạ, sau này vào triều làm quan, vương gia sẽ có thêm một trợ thủ đắc lực."

Bên trong Tề vương phủ, Trương sư gia ý cười đầy mặt chắp tay chúc mừng.

Các phụ tá khác cũng rối rít gật đầu.

Đám quan trong triều kia hiện giờ đều đang la hét ầm ĩ, ngăn cản bệ hạ phong quan, cho rằng ỷ vào thanh to thế lớn, là có thể khiến Hoàng thượng thu hồi mệnh lệnh. Lại quên mất một điều, bệ hạ của bọn họ, đã sát phạt bao nhiêu sinh mạng mới lên được ngôi báu kia. Muốn ép hắn nhượng bộ, nhớ năm đó vua của Đột Quyết mang theo mười vạn đại quân áp sát kinh đô hắn còn ngoan cố chống trả đến cùng, huống chi là những thất phu kia?

Tề vương cười khẽ gật đầu: "Quả nhiên Triệu Từ không phụ sự kỳ vọng của bản vương."

Trương sư gia nghe Tề vương nhắc tới Triệu Từ, nhân tiện nói: “Chỉ là thần nghe nói hiện tại Triệu khâm sai mở một cái thương hội gì đó ở Xuyên Châu, buôn bán rầm rộ, mọi người trong triều đang bàn tán rất nhiều, cũng không biết Hoàng thượng nghĩ sao về chuyện này. Vương gia nghĩ có nên nhắc nhở hắn, làm việc ổn thỏa một chút hay không."

Tề vương lại cười khoát tay:  "Không cần. Hiện giờ Đại Chu còn có trăm việc cần lo, phụ hoàng đối với chuyện này vẫn luôn dò xét, Tây Nam vốn là một tảng đá cứng, Triệu Từ làm như vậy, cũng không ảnh hưởng tới toàn cục. Hơn nữa bổn vương cũng không thấy mặt rồng phật ý, chỉ sợ cũng muốn ngắm nhìn. Hừm, chiếu theo bản vương biết, kể từ khi Tây Nam thành lập thương hội, hiện giờ Bắc Đô thành tùy ý có thể thấy được sản vật của Tây Nam, không chỉ dân chúng nơi đây được hưởng lợi, mà dân chúng Tây Nam cũng có thể có thêm nguồn thu nhập, có thể thấy được chuyện này mang lại bao nhiêu chỗ tốt. Bản vương cũng muốn nhìn xem, Triệu Từ đến cùng có bao nhiêu bản lĩnh."

Các phụ tá thấy thế, cũng biết Triệu khâm sai chính là tâm phúc của Tề vương điện hạ. Nếu sau này điện hạ quả thực leo lên đại bảo, chỉ sợ tiền đồ của hắn không thể đo lường.

Trong hoàng cung, Chiêu Vũ Đế đã tỉnh táo lại.

Thái giám tổng quản Ngô Dung đang đút thuốc cho hắn. "Các vị cung phi nương nương còn đang ở bên ngoài, chờ bệ hạ triệu kiến đâu."

"Ai trẫm cũng không muốn gặp, ngươi bảo các nàng trở về hết đi." Chiêu Vũ Đế không vui khoát tay.

Tâm tư của bọn họ, hắn rõ ràng hơn ai hết, đơn giản đến để làm thuyết khách cho những lão già kia, muốn hắn chịu lui một bước mà thôi.

Nực cười. Hắn đường đường là hoàng đế cửu ngũ chí tôn, sao phải đi nhượng bộ một đám thần tử ngu muội. Quyết định lần này của hắn cũng là vì dân vì nước, những người kia lại lo sợ tổn hại đến lợi ích của bản thân, nguyên một đám kết đoàn đến phản hắn.

Nhớ tới những tiếng ngụy điện hùng hồn kia, Chiêu Vũ Đế giận đến run người: "Khụ khụ khụ."

"Bệ hạ, nên lấy long thể làm trọng." Ngô Dung lo lắng vỗ lưng giúp hắn thuận khí.

Chiêu Vũ Đế khoát khoát tay: "Sai người mang chỉ dụ của trẫm đến Tây Nam, phong triệu La thị làm tư nông quan, do chính tay trẫm sắc phong."

"Còn những đại thần kia?"

“Bọn họ thích quỳ thì cứ để cho bọn họ quỳ, nhân tiện để cho bọn họ nhìn thử, thiên hạ này ai mới là chủ tử. Trẫm còn chưa có tắt thở đâu, bọn họ đã dám đi tìm chủ tử mới. Nếu trẫm còn không có hành động, chỉ sợ bọn họ đều cho rằng trẫm già rồi mờ mắt."

Ngô Dung vội vàng nói: "Bệ hạ đang lúc tráng niên, sau này còn muốn lĩnh quân san bằng Đột Quyết đâu."

Nghe đến bốn chữ san bằng Đột Quyết, trong nháy mắt trên mặt Chiêu Vũ Đế nhiễm lên thần thái, sắc mặt bệnh tật tiêu tán đi rất nhiều: "Tất nhiên có một ngày, trẫm sẽ san bằng Đột Quyết."

Sau khi thánh chỉ từ cửa cung ra ngoài, các đại thần quỳ ở cửa cung than thở kêu trời trách đất từ trên mặt đất đứng lên.

Chiêu Vũ Đế không thèm để ý, trực tiếp cho người đóng cửa cung, bãi triều ba ngày, an dưỡng long thể.

Một đám văn thần võ tướng do thái tử và Trình quốc cữu cầm đầu sắc mặt ai cũng khó coi.

Lần này các đại thần ở trên triều đình kêu gào lợi hại nhất chính là người phe thái tử, hiện giờ Hoàng thượng hành động quyết liệt một khắc thương lượng cũng không có, trực tiếp sai người truyền chỉ, có thể thấy được là một chút mặt mũi cũng không cho thái tử điện hạ.

Này chiều gió trong triều đã bắt đầu thay đổi.

Thời điểm thánh chỉ đến Tây Nam, La Tố đang thị sát trong ruộng lúa ở Lâm Gia Câu. Lúa mạch mới vừa gieo xuống, chỉ là đào mương cũng thu xếp rất lâu, La Tố mặc dù không có xuống ruộng làm việc, nhưng ở bên cạnh chỉ đạo cũng hao tốn không ít tâm tư.

Người Lâm Gia Câu hiện giờ đều đem nàng làm Bồ Tát sống mà cung phụng. Mỗi khi mọi nhà ăn cơm tẻ cùng cá muối, đều muốn nhắc một câu, đa tạ La nương tử cấp ta phúc khí. Sau khi La Tố biết được, thiếu chút nữa phun ra ngụm trà trong miệng. Nàng còn không biết, khi nào thì mình được cung phụng như mỗ thần thánh tây phương người ta đâu.

Có thể thấy được thức ăn ở thời đại này là quan trọng đến nhường nào.

La Tố mới từ bên trong ruộng lúa trở về, Triệu Tiểu Ngũ đã dẫn người tìm tới."Đại phu nhân, có người từ Bắc Đô Thành đến, muốn truyền chỉ cho ngài đâu, đại nhân sai nô tài tới đón ngài trở về."

Thấy vẻ mặt Triệu Tiểu Ngũ hớn hở, La Tố biết đây không phải chuyện xấu. Cũng không chậm trễ, nhanh chóng dẫn tiểu Lục lên xe ngựa đi về. Trên đường hỏi Triệu Tiểu Ngũ: "Ngươi có biết là chuyện gì không?"

Triệu Tiểu Ngũ đánh xe ngựa, cười nói: "Đại phu nhân chê cười, một hạ nhân như nô tài sao biết được chuyện lớn này, chỉ thấy sau khi quan sai cùng đại nhân nói chuyện một phen, sắc mặt đại nhân vô cùng vui vẻ, liền vội vã sai ta tới đón ngài trở về."

Vậy khẳng định là chuyện tốt.

Trong lòng La Tố cũng hết sức mong đợi. Cứ cho là phải đợi sau khi toàn bộ Tây Nam đại chuyển biến mới có thể nhận được chỗ tốt, không ngờ vị hoàng đế này hào phóng như vậy, mới có khởi đầu tốt, đã lập tức ban thưởng cho nàng.

Hảo cảm La Tố dành cho hắn không khỏi tăng cao hơn trước.

Xe ngựa rất nhanh đi tới phủ khâm sai, quan viên Bắc Đô Thành đến truyền chỉ đang ngồi ở tiền thính uống trà cùng Triệu Từ, thấy La Tố hồi phủ, Triệu Từ vội vàng ra hiệu cho hạ nhân mang hương án ra.

"Phụng thiên thừa vận hoàng đế chiếu viết, Triệu phu nhân La thị, có tài trồng trọt an bang, có công giúp dân chúng Tây Nam ăn no mặc ấm. Đặc biệt phong làm tư nông quan, lệnh sau này làm quan thanh liêm, giúp dân chúng khắp ngả an cư lập nghiệp, khâm thử."

La Tố đã sớm biết đây là chuyện tốt, nhưng không ngờ lại là chuyện tốt như vậy.

Nàng được phong quan? Hơn nữa còn là quan viên cổ đại!

Mọi người đều vô cùng vui mừng tung hô vạn tuế.

Triệu gia đây là một cửa ra hai quan a. Một người thanh niên tài tuấn, một người lấy thân phận nữ tử làm quan. Đều không tầm thường a.

"La đại nhân, sau này không nên cô phụ kỳ vọng của bệ hạ a."

Quan viên truyền chỉ cười vuốt vuốt chòm râu.

La Tố hồi thần, vội vàng tiếp nhận thánh chỉ: "Nhờ đại nhân thay ta chuyển lời, La thị nhất định tận tâm tận sức, giúp dân chúng Tây Nam sớm trải qua ngày tốt lành."

"Hảo, ta nhất định thay ngài chuyển lời."

*

"Ta thật sự được làm quan sao?"

La Tố nhìn chằm chằm thánh chỉ, còn có chút như lọt vào trong sương mù, không thể nào tin nổi, mình thật sự đã làm quan. Không những thế còn là làm quan ở một vương triều phong kiến. Rất có thể là nữ quan duy nhất ở Đại Chu này.

Nghe nói, này về sau còn được lưu danh sử sách. Chỉ mới nghĩ thôi, La Tố đã kích động tới mức run chân.

Triệu Từ đứng chắp tay ở bên cạnh, nhìn thánh chỉ, trên mặt cũng là hãnh diện vô hạn.

"Xem ra bệ hạ kỳ vọng rất nhiều ở ngươi. Ngươi có nắm chắc làm cho Tây Nam như bệ hạ ao ước?"

Hiện giờ La Tố thí loại thành công, bên cạnh có Triệu Từ dốc lòng ủng hộ, bây giờ còn mang thân phận tư nông quan, tự nhiên lòng tin tăng mạnh: "Chỉ cần thương hội vận hành bình thường, những thứ khác tự nhiên là nước lên thuyền lên."

Triệu Từ cười nói: "Mấy ngày trước ta đã bàn bạc với từ hội trưởng, sau này dược liệu của Tây Nam cũng có thể đưa ra bên ngoài tiêu thụ. Tây Nam nhiều vùng núi, chỉ cần thỉnh đầy đủ dược nông, đây cũng là một chuyện tốt có lợi cho dân chúng."

Ánh mắt La Tố sáng lên: "Sao chúng ta không tự trồng dược liệu, chỉ cần bảo Từ hội trưởng ra giá cao tìm đại sư phụ biết trồng cây thuốc. Rồi để cho bọn họ tới đây dạy dân chúng trồng dược liệu, giống như trồng cây ăn quả ấy. Ngày sau người trong thiên hạ cũng có thể dùng dược liệu của Tây Nam."

"Ý kiến hay." Triệu Từ vui mừng: "Nếu quả thật như thế, sau này Tây Nam nhất định trở thành vùng đất giàu có và đông đúc nhất Đại Chu."

"Không chỉ như vậy, ta còn muốn khiến nó trở thành kho lúa của Đại Chu."

Triệu Từ cười nhìn nàng, trong mắt chứa đựng thâm tình. Mặt La Tố đỏ lên, quay đầu nhìn sang bên cạnh.

Triệu Từ từ trong tay áo móc ra một cái hộp gấm: "Đây là ta trong lúc vô tình nhìn thấy, không biết ngươi có thích không." Nói rồi đặt nó lên bàn.

La Tố cầm lên mở ra, bên trong là một chiếc trâm bạc hình con bươm bướm. Hình thức đơn giản, nhưng chế tác rất tinh xảo. Vừa nhìn liền biết không phải là tùy tiện mua, mà là tìm thợ thủ công cẩn thận đặt làm.

Nếu có thể, nàng rất muốn nhờ Triệu Từ cài nó lên đầu cho nàng.

Nhưng nàng biết, hiện tại vẫn không thể.

Còn phải đợi đến khi Tây Nam trở thành vùng đất giàu có, trở thành kho lúa của Đại Chu.

*

La Tố chỉ ở Xuyên Châu thành một ngày, liền trở lại Lâm Gia Câu.

Không ngờ trước khi đi nhận được thiệp mời của Từ gia. Từ Oánh sắp thành thân, hơn nữa người nàng sắp gả còn là người quen cũ - - Hoa Nhị Gia.

La Tố cầm thiệp mời chạy đi tìm Triệu Từ: "Từ gia muốn kết thông gia với Hoa gia, ngươi có biết chuyện này không?"

Triệu Từ từ trên mặt bàn cầm lên một cái thiệp mời màu đỏ: "Mấy ngày trước ta đã nhận được tin tức."

"Sao ngươi không nói sớm a." Mặt mũi La Tố tràn đầy sốt ruột: “Họ Hoa kia không phải là người tốt lành gì."

"Ngươi muốn ngăn cản mối hôn sự này?"

Nghe Triệu Từ hỏi như vậy, La Tố lại không biết nên trả lời thế nào. Bản thân nàng chán ghét họ Hoa, nhưng không có nghĩa là Từ Oánh cũng như vậy. Không thể phủ nhận, sau lưng họ Hoa làm một chút chuyện không được tốt, nhưng mặt mũi thật sự là tốt xem. Gia lớn nghiệp đại, lớn lên cũng là dạng chó hình người, bằng không Từ hội trưởng cũng sẽ không chọn hắn làm nữ tế.

Bây giờ nghĩ lại, mình nàng ở nơi này sốt ruột cũng vô dụng. Cửa hôn sự này sự chính là chuyện riêng của hai nhà bọn họ.

Trong lòng mặc dù xua đuổi ý nghĩ, La Tố nhưng vẫn là không có cách nào xem như không biết rõ. Cho nên dứt khoát đi đến Từ phủ tìm Từ Oánh, thử dò xét ý tứ của nàng.

Chuyện La Tố trở thành nữ quan tư nông duy nhất của Đại Chu đã sớm truyền khắp ngóc ngách Xuyên Châu, cho nên thấy La Tố đến cửa, người của Từ phủ cũng không dám thất lễ. Từ hội trưởng không ở trong nhà, cũng may Từ Oánh ở trong phủ chuẩn bị đồ cưới.

Nghe tin La Tố đến, trên mặt nàng vốn còn mang chút tâm sự lập tức thần thái sáng láng, vội vàng chạy ra nội viện tiếp đón, mới qua cửa nhỏ, đã thấy La Tố mặc một thân sam y màu tím đi đến.

"Phu nhân, không đúng, hiện giờ cần phải tôn xưng một tiếng đại nhân."

La Tố thấy vẻ mặt Từ Oánh đậm nét vui vẻ, cũng nhìn không ra suy nghĩ thật sự của nàng.

Trên mặt cười nói: "Giữa chúng ta không cần khách khí như vậy, sau này ngươi gọi ta một tiếng tỷ tỷ là được rồi."

"Này làm sao dám, ngài nhưng là nữ quan duy nhất của Đại Chu chúng ta, là hình mẫu của nữ tử khắp thiên hạ đâu." Từ Oánh là thật tâm bội phục La Tố. Ở trên người nàng, Từ Oánh nhìn thấy một loại vận mệnh khác thuộc về nữ tử.

"Có cái gì không dám, ta nói được là được, sau này ngươi cứ gọi ta là tỷ tỷ đi."

Các nha hoàn bà tử bên cạnh nghe xong sắc mặt đều vui mừng, được vị La đại nhân này chiếu cố, sau này tiểu thư nhà bọn họ cũng có thể được người ta tôn trọng hơn nhiều.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.