Chương trước
Chương sau
Editor: Đô Đô

La Tố nghe tin Triệu Từ bị thương, không còn tâm tình trở lại Lâm Gia Câu, vội vội vàng vàng chạy theo Triệu Tiểu Ngũ đến phòng Triệu Từ.

Trên đường đi Triệu Tiểu Ngũ lắp ba lắp bắp kể lại chuyện đã xảy ra.

Nguyên lai hôm nay trên đường Triệu Từ trở về thành, không biết tại sao lại ngã xuống ngựa, may mà rơi vào trong ruộng lúa, tuy thương thế không nặng. Nhưng cánh tay bị thương, hiện giờ đại phu đang thăm bệnh.

"Đại nhân còn sợ ngài lo lắng, không cho ta nói cho phu nhân biết." Triệu Tiểu Ngũ nhỏ giọng nói. Hắn thật sự cảm thấy đại nhân quá đáng thương, một mình ở Tây Nam này bôn ba mệt nhọc vì dân chúng, bên cạnh ngay cả một người chăm sóc cũng không có. Tuy có một tẩu tử cũng ở chỗ này, nhưng dạo gần đây hai người không còn qua lại. Hôm nay thấy đại nhân bị thương cô đơn ngồi trên giường, hắn không nhịn được chạy tới báo cho phu nhân.

"Phu nhân, những ngày này đại nhân rất vất vả, xin phu nhân quan tâm đại nhân chúng ta nhiều hơn một một chút đi." Hắn nhỏ giọng cầu xin.

La Tố thở dài một tiếng, thời điểm lần trước nàng gặp Triệu Từ, trông hắn đúng là gầy đi rất nhiều, còn đen hơn nữa.

Đến trong viện tử thời điểm, đại phu chính từ trong nhà đi ra, thấy La Tố, lập tức tránh đi.

La Tố vốn muốn đi qua hỏi thăm thương thế của Triệu Từ một chút, thấy dáng vẻ đại phu né tránh như vậy, chỉ có thể cho Triệu Tiểu Ngũ chạy theo hỏi, còn mình đi vào trong phòng xem Triệu Từ.

Triệu Từ bôi thuốc xong, xỏ áo ngoài vào, đi ra bàn rót chén trà uống cho đỡ khát. Khi La Tố vào cửa thấy động tác của hắn, vội vàng chạy đến giật lấy ấm trà: "Mau bỏ xuống, để ta làm cho."

Triệu Từ tiếp nhận chén trà, lẳng lặng nhìn nàng một cái, mới bưng chén lên uống một ngụm. Sau khi đặt chén trà xuống, hắn xoay người đưa lưng về phía La Tố: "Đại tẩu đã không muốn gặp ta, hôm nay còn đến đây làm gì?"

La Tố vừa nghe, trong lòng rơi lộp bộp một cái. Nàng sớm nên nghĩ đến, Triệu Từ thông minh như vậy, tất nhiên nhìn ra được nàng đang tránh né hắn.

Trong lúc nhất thời có chút chột dạ.

"Nhị đệ, ta chỉ là muốn tránh tị hiềm mà thôi. Thân phận của chúng ta, thường xuyên gặp mặt đến cùng cũng không hợp lễ."

"Vậy sao lúc trước đại tẩu không nghĩ tới chuyện tránh tị hiềm? Ngày đó ta mang bệnh, đại tẩu tự mình uy thuốc, xoa bóp tay chân. Khi đó cũng chưa từng tránh tị hiềm."

"Đó là vạn bất đắc dĩ." La Tố nhỏ giọng nói. Khi đó trong tiềm thức của nàng còn tồn tại quan niệm của thế giới kia, Triệu Từ lại bệnh, làm sao nàng chú ý được nhiều như vậy.

Triệu Từ cười khẽ, trong tiếng cười chứa đựng sự thất lạc: "Cho nên hiện giờ đại tẩu không có vạn bất đắc dĩ, liền trực tiếp tránh né, không muốn gặp mặt ta? Đại tẩu như vậy, quả thật là tránh hiềm nghi, hay là cảm thấy khuôn mặt của ta đáng ghét."

"Nhị đệ..."

"Ta không phải là nhị đệ ngươi, ngươi cũng không phải là đại tẩu ta. Ngươi rõ ràng không phải là La Đại Nha, ngươi là La Tố, là người từ thế giới khác đến, không phải sao?"

Triệu Từ kích động quay đầu lại nhìn thẳng vào mắt nàng.

Trước kia, hắn vẫn luôn cảm thấy tạo hóa trêu ngươi, vì sao lại cho nữ tử này là trưởng tẩu của hắn. Nàng rõ ràng không phải, nhưng lại chiếm cứ thân thể của trưởng tẩu hắn, mang thân phận ấy. Có đôi khi hắn nghĩ, nếu nàng không phải là trưởng tẩu của hắn, thì ngay cả cơ hội quen biết hai người bọn họ cũng không có.

Về sau hắn nghĩ thông, là trưởng tẩu thì như thế nào. Nàng chỉ là La Tố, một hồn phách từ cái thế giới khác xuyên đến đây.

La Tố chưa từng thấy Triệu Từ kích động như vậy, trong lúc nhất thời chỉ có thể nhìn chằm chằm vào hắn, miệng đóng đóng mở mở, vẫn không biết nên nói cái gì. Mặc dù Triệu Từ chưa từng nói gì, nhưng từ sâu trong ánh mắt của hắn La Tố có thể nhìn ra được một loại tình cảm sâu sắc. Nữ tử mà Từ Oánh nhắc đến, quả thật là nàng.

Nàng cụp lông mi xuống nhìn ra chỗ khác: "Vì sao ngươi không chấp nhận Từ Oánh. Nàng là một nữ tử tốt."

Triệu Từ lộ vẻ sầu thảm cười một tiếng: "Không phải là người trong lòng ta, dù là Cửu thiên huyền nữ, thì có quan hệ gì với ta."

"Nhưng người trong lòng ngươi, cả đời này đều không được thế nhân công nhận." La Tố cũng không muốn nghĩ đến vấn đề này, nhưng hết lần này tới lần khác vấn đề này lại là trở ngại chông gai giữa hai người.

Cho tới bây giờ nàng không hề cho rằng mình là một nhân sĩ xuyên việt, thì có thể bất chấp tất cả quy tắc của xã hội phong kiến này. Nàng chỉ có một lợi thế duy nhất là biết được một vài thứ mà người khác không biết, những thứ khác, nàng thậm chí còn không bằng người ở nơi này, đến ngay cả thân thể này, đều không phải là của chính nàng. Nàng nào dám đối kháng với những quy củ đó.

"Vậy hãy để cho bọn họ công nhận." Triệu Từ cúi đầu nhìn nàng, ánh mắt thâm tình: "Ta một lòng vì dân, chẳng lẽ ngay cả thú người mình thích cũng không được sao?"

"La Tố, ngươi... Ngươi có nguyện cùng ta?"

Trong lòng La Tố chấn động, ngẩng đầu nhìn hắn, trong mắt từ từ có chút chua xót, có chút ẩm ướt: "Người trong thiên hạ sẽ không tha cho ta."

Nàng không có nội tâm cường đại như vậy, nếu bị người thân bên cạnh, hương thân phụ lão phỉ nhổ, dù được cùng một chỗ với Triệu Từ, trong lòng nàng cũng sẽ không vui vẻ. Nàng chỉ là một người bình thường, cũng có nỗi sợ hãi.

Triệu Từ khẽ cong môi:  "Sẽ không không tha cho ngươi. Chỉ cần chúng ta cùng nhau cố gắng. Khi ta cai trị Tây Nam thật tốt, vì dân chúng mưu cầu hạnh phúc, ngươi cũng vì dân chúng thiên hạ lập đại công, ai còn có thể ngăn cản chúng ta? La Tố, ta thề, một khi chưa đến ngày đó, ta nhất định sẽ không vượt qua lôi trì một bước. Nếu không có ngày đó, ta nhất định cả đời không cưới. Chỉ hy vọng sau này ngươi không cần cố sức trốn tránh ta, có được không?"

La Tố nhìn hắn, nhìn gương mặt thon gầy, đôi mắt đen như mực, trong đôi mắt ấy mang theo sự mong đợi cùng tình cảm nóng rực. Nàng nghĩ, nếu bỏ lỡ cơ hội này, bỏ qua người trước mặt này, kiếp này sẽ không còn một người hiểu nàng như vậy nữa, cũng không có nam tử nào có thể khiến lòng nàng rung động.

Nàng chậm rãi gật đầu: "Hảo, ta đáp ứng ngươi."

"Tố Tố." Triệu Từ kích động gọi một tiếng, nâng tay lên muốn chạm vào bả vai nàng, nửa đường lại dừng lại. Mặc dù không được đụng chạm, nhưng trong mắt của hắn lại chứa đầy sự thỏa mãn cùng ấm áp, giống như gió xuân thanh khiết phất qua mặt nàng. La Tố ngây ngốc ngắm nhìn, cảm thấy trong trái tim mình ẩn chứa một hạt mầm, đang từ từ đội đất nhô lên.

Hai người cởi bỏ khúc mắc trong lòng, nói ra hết tâm sự, cuối cùng thản nhiên mà vượt qua. Bầu không khí lúng túng mà đè nén lúc trước hiện giờ đã được thay thế bởi sự ấm áp pha chút ngọt ngào.

La Tố chưa đi vội, nàng ở lại phủ khâm sai thêm vài ngày, nhìn Triệu Từ dưỡng thương, lo sợ hắn mang theo vết thương ra ngoài làm việc.

Triệu Từ khá vui vẻ với quãng thời gian chung đụng này. Mặc dù cảm thấy hình thức chung sống giữa hai người bọn họ vẫn không có gì khác trước đây, nhưng từ khi hai người biết tâm ý của nhau, thì đều có cùng một mục tiêu. Cho dù không nói lời nào, một cái ánh mắt, cũng có thể nhìn ra tình ý trong mắt đối phương.

"Ta có cảm giác gần đây phu nhân rất lạ, lúc nào cũng ngồi cười trộm. Phu nhân, ngài gặp chuyện tốt, cũng không nói cho tiểu Lục biết. Còn có Triệu đại nhân cũng vô cùng kì kì quái quái, không phải ngài ấy đang bị thương sao, nhìn thế nào cũng thấy tâm trạng tốt hơn cả lúc không bị thương. Nô tì nghe người trong phòng bếp nói, gần đây bữa nào ngài ấy cũng có thể ăn thêm một bát cơm."

Tiểu Lục vừa chải tóc cho La Tố, vừa luôn miệng nói.

La Tố cười một tiếng, không đáp lại, chỉ là vành tai càng lúc càng đỏ bừng lên.

Kiếp trước nàng một lòng vì chuyện học hành, chưa từng yêu đương qua, cho tới bây giờ mới biết, hóa ra tư vị yêu đương tốt như vậy. Mỗi ngày đều sẽ nghĩ đến người nọ, dù cho không gặp mặt nhau, trong lòng vẫn ngọt giống như uống mật ong, hay cười ngây ngốc vui vẻ.

Tiểu Lục vấn xong tóc mây, đang muốn cài một cây mộc trâm vào, thì nghe La Tố nói vội: "Dùng cây trâm khác đi."

Nói rồi nàng cúi đầu tìm kiếm trong hộp trang sức của mình, phát hiện đồ trang sức đeo tay bên trong ít đến thảm thương. Cũng không phải là không có tiền, chỉ là bình thường nàng đều làm việc ở trong đồng ruộng, hơn nữa cũng không hay đi gặp gỡ người khác, cho nên không hay   chú ý tới cách ăn mặc của mình, tự nhiên cũng sẽ không mua những đồ vật này.

Nàng chọn tới chọn đi một lát, mới lấy ra một cây trâm hình hoa ngọc lan.

Tiểu Lục nhận lấy cài lên búi tóc cho nàng, nhìn người trong gương đồng, cười nói: "Phu nhân ngài thật xinh đẹp, nô tì biết ngay mà, phu nhân cài cái gì trông cũng hợp hết, ngài sớm nên chú ý tới cách ăn mặc của mình như này mới đúng."

Thấy tâm trạng La Tố đang tốt, nàng nói tiếp: "Phu nhân, không bằng chúng ta xuất phủ đi mua chút đồ trang sức đi. Phu nhân tú sắc khả san như vậy, cũng quá lãng phí khuôn mặt này đi."

La Tố lại lắc đầu: "Hiện tại chưa thể."

Hiện tại nàng còn có chuyện quan trọng hơn phải làm đâu, nếu mải miết đắm chìm trong chuyện tình cảm, rất dễ hỏng chuyện.

Không có đồ trang sức, nhưng phấn son nước bột tiểu Lục có đầy đủ, nàng tỉ mỉ thoa cho La Tố.

Tiểu Lục đã từng trải qua huấn luyện chuyên nghiệp, cho nên kỹ thuật trang điểm tự nhiên là khỏi chê. Tùy tiện thoa vài đường, dung nhan La Tố liền trở nên nổi bật quyến rũ hơn.

Nàng tự kỷ soi gương một lát,  rồi sai tiểu Lục đi múc nước tẩy sạch cho mình, trong gương lúc này chỉ còn lại một khuôn mặt trắng trẻo tinh khiết.

"Phu nhân, rất dễ nhìn a." Tiểu Lục tiếc nuối nhìn nàng.

"Về sau còn có cơ hội."

*

Trong khi tâm tư của La Tố cùng Triệu Từ đều phơi phới như gió xuân, thì bên phía Bắc Đô thành lại ở nhao nhao ầm ĩ. 

Sau khi Lâm Gia Câu thu hoạch vụ thu, Triệu Từ lập tức cho người ra roi thúc ngựa đem bản ghi chép sản lượng thu hoạch, cùng với hạt thóc mới ra đến Bắc Đô thành trình lên Chiêu Vũ Đế.

Thân thể Chiêu Vũ Đế vốn đang khó chịu, thấy tin tức tốt đến từ Tây Nam, lúc này cao hứng sắc mặt hồng hào, thanh âm cũng vô cùng vang dội.

Lúc trước để La Tố đi thử một lần, trong lòng hắn cũng không ôm bao nhiêu hy vọng, chỉ là không muốn buông tha cho bất cứ cơ hội nào mà thôi. Không ngờ kia phụ nhân trông hết sức bình thường kia, lại làm được chuyện khó nhằn này.

Mặc dù Tây Nam còn chưa mở rộng phạm vi trồng trọt theo phương pháp của nàng ta, nhưng hiện giờ Lâm Gia Câu thí loại thành công, chứng tỏ Tây Nam có thể sử dụng phương pháp này. Nói cách khác, nỗi Tây Nam khốn khổ nhiều năm, cuối cùng cũng có thể giải trừ. Tây Nam mảnh đất khỉ ho cò gáy bao đời nay, sắp trở thành đại kho lương của Đại Chu hoàng triều hắn.

Ba năm rưỡi nữa thôi, chí nguyện san bằng Đột Quyết của hắn có thể được thực hiện.

Tâm trạng của Chiêu Vũ Đế vô cùng kích động, hôm sau lâm triều liền tuyên bố cái tin tức tốt này, hơn nữa còn chính thức sắc phong quan tước cho La Tố, kể từ hôm nay nàng chính là nữ tư nông quan đầu tiên và duy nhất của Đại Chu hoàng triều, danh chính ngôn thuận xử lý nông vụ của Tây Nam.

Tin tức này truyền xuống, trên dưới trong triều lập tức la hét ầm ĩ thành một mảnh.

"Tại sao có thể có chuyện kỳ khôi như vậy, liệu có phải là khâm sai Xuyên Châu kia nhường công lao hay không."

"Cứ cho là như thế, cũng chỉ là một nữ tử mà thôi, ban thưởng chút vàng bạc châu báu là được rồi, nếu không cho cái danh phận cáo mệnh phu nhân cũng tốt. Đâu thể phong quan chứ."

"Từ thời tam hoàng ngũ đế tới nay, nào có đạo lý nữ tử làm quan."

"..."

Nói đi nói lại, cũng đều do người nọ hồ đồ.

Tâm tình Chiêu Vũ Đế đang sung sướng, không nghĩ các thần tử không cho mình mặt mũi như thế, trực tiếp bác bỏ quyết định của hắn. Trong lúc nhất thời tức giận công tâm, trực tiếp hôn mê bất tỉnh.

Trên triều đình lập tức đại loạn một mảnh.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.