Bàn tay kia bắt đầu di chuyển lên phía trên, thuần thục cởi bỏ từng chiếc cúc áo trên người cô ra. Nhậm Lăng cũng nhiệt tình đáp trả lại cô bằng một nụ hôn nồng nhiệt. 
Ánh nắng len lỏi qua thông gió làm không gian trở nên ấm áp hẳn lên. Mới chỉ gần trưa, không phải sẽ kéo dài đến tận tối thật đấy chứ? 
Chiếc áo sơ mi được kéo xuống lộ ra bờ vai trắng ngần cùng xương quai xanh thẳng tắp, đẹp một cách quyến rũ. Tuy không phải người có thân hình chuẩn nhưng nói thật thì Ôn Tịnh lại có được thân hình hút mắt người nhìn với nhiều đường nét sắc sảo, nét nào ra nét đó. Và tất nhiên chỉ duy nhất một người là Nhậm Lăng mới thấy được điều đó. 
Bờ môi anh chuyển dần xuống cổ cô, để lại một dấu hôn giống như vết cắn. Ôn Tịnh bất giác run nhẹ nắm chặt cánh tay rắn chắc của anh, trước mắt như có một màn sương bao phủ che mờ vạn vật nhưng vẫn có thể nhìn rõ người đàn ông cô yêu. 
Chẳng phải đúng với câu 'Tình yêu che mờ tất cả' ư? 
Đang chìm trong cơn tình ái triền miên thì điện thoại Ôn Tịnh đột ngột vang lên làm cả hai bất đắc dĩ phải dừng lại. 
Cô vừa đưa tay định cầm điện thoại thì bị anh giữ lấy, có vẻ như không muốn bất cứ điều gì cản trở hai người cả. 
“Đừng vậy mà, em chỉ nghe chút thôi.” 
Nhậm Lăng đành buông tay, an phận tựa người bên cạnh. 
Là bố gọi... Sao ông lại gọi vào lúc này chứ nhỉ? 
“Bố, con nghe ạ.” 
“Con thế nào 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-giuong-bat-dac-di/152029/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.