Ôn Tịnh và Nhậm Lăng cùng đi ra, tuy không biết hai người đi đâu nhưng chắc chắn là đi chung. 
Khoảng nửa giờ sau thì bữa sáng cũng kết thúc, chủ yếu là ngồi đợi hai cô gái ăn xong thôi chứ anh em Nhậm Lăng chỉ ngồi nhấm nháp một ly cafe. 
Đưa Doãn Bắc về rồi Nhậm Luân trở về khu nhà của anh trai. Có một ngày nghỉ thôi mà cũng chẳng buông tha cho cậu, đành phải ở lại đến sáng sớm ngày mai rồi về nhà luôn vậy. 
Những cặp đôi đang yêu nhau, hay là sắp cưới ai mà chẳng muốn có không gian riêng tư chứ. Vì nhà đã nhường cho em trai nên Nhậm Lăng phải cùng Ôn Tịnh về căn nhà gần trường. 
Và thời khắc này chính là lúc để anh đòi bồi thường tổn thất về thể xác lẫn tinh thần đây... 
Ôn Tịnh mở cửa bước vào trong mà bụi bay mịt mù. Khoảng thời gian trước đó cô đều ở nhà anh nên hầu như chẳng về đây, không dọn dẹp nên nơi đâu cũng bám bụi. 
Nhậm Lăng đưa tay quạt quạt trước mặt cô, ho nhẹ, “Em ra ngoài đi, anh dọn chút rồi vào.” 
Anh sẽ dọn nhà cho cô ư? 
Thời này mà tìm được người như thế không phải chuyện dễ đâu nhỉ. 
Ôn Tịnh lắc đầu, “Vậy làm sao được, để em dọn cùng anh.” 
Anh xoay người lại, đưa hai tay nâng gương mặt nhỏ kia lên nhìn chăm chú. Cùng nhau làm việc nhìn thì cũng vui đấy, nhưng mà... 
“Sẽ hơi bẩn đấy.” 
“Không sao, làm xong rồi tắm cũng được mà.” 
“Ừm, xong anh tắm cùng em.” 
Đó biết ngay mà, cuối cùng anh chẳng có 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-giuong-bat-dac-di/152028/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.