Ngồi trong phòng đọc sách, đảo mắt nhìn đồng hồ chỉ mới hơn sáu giờ, giờ này Ôn Tịnh chắc vẫn đang ôn bài. Bất giác anh thở dài, đành phải đọc sách giết thời gian thêm vài phút nữa rồi mới gọi cho cô vậy.
Bên ngoài có tiếng gõ cửa, tiếp đó lại vang lên giọng nói, “Anh hai, có bận gì không, em vào nhé?”
“Không bận, vào đi.”
Xuất hiện đằng sau cánh cửa là Nhậm Luân, cậu đi vào như đứa trẻ ngồi ngay lên giường anh luôn.
Nhậm Lăng không nhìn cậu, mắt vẫn đăm chiêu nhìn vào trang sách mà buông lời, “Em có thể dùng dáng vẻ lạnh lùng như khi học luật để nói chuyện với anh không?”
“Nhìn anh em lạnh không nổi.”
Nói như vậy là ý gì?
Anh gấp sách bỏ sang một bên ngước lên nhìn cậu, “Có chuyện gì thì nói mau, anh còn phải gọi cho Ôn Tịnh.”
“Vậy anh gọi cho Ôn Tịnh đi, tí em nói sau.”
Nhậm Luân nghe thế đành gác kiếm lùi sang một bên, xem ra cậu vào không đúng lúc rồi, chuyện sắp nói cũng không quan trọng lắm thôi để hai người họ nói chuyện trước vậy.
Cậu cầm lấy cuốn sách lúc nãy đi lại sô pha ngồi, sách về thiên văn học, hai anh em từ nhỏ vốn rất có hứng thú về những cuốn sách thế này.
Nhậm Lăng lấy điện thoại, bàn tay linh hoạt nhấn gọi tên cô ngốc của mình, khoé môi vô thức cong lên.
Nhưng không ai bắt máy cả.
Anh lại nhấn gọi lại lần nữa, lần này thì cô nghe, chỉ có điều hơi lâu chút.
“Nhậm Lăng...”
“Em bận à?”
“Em...”
Ôn Tịnh chưa kịp nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-giuong-bat-dac-di/152023/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.