Không chỉ mỗi cô lạnh nhạt, mà cả Nhậm Lăng, thái độ của anh cũng vô cùng lạnh lùng. 
Phải, người lạ... 
Anh vốn là bác sĩ chuyên đi cứu người, tất nhiên đối với người lạ nào anh cũng đều sẽ giúp đỡ. 
Rốt cuộc là phải tuyệt tình đến thế nào nữa? 
Cô rất đau đấy, 
Anh cũng không dễ chịu gì... 
Nhưng tại sao phải làm như vậy! 
Ôn Tịnh cắn răn kìm nén lại cơn đau dữ dội ở bụng, không nói gì nữa. Hốc mắt đỏ ửng, cô cụp mắt chậm chạp lướt qua anh rời khỏi. 
Vẫn chưa thể quên được anh, gặp anh là lại thấy buồn như thế, cô phải làm sao đây... 
Làm sao để không còn cảm xúc với anh nữa? 
Ôn Tịnh bơ phờ trở về nhà, những điều liên quan tới anh lại một lần nữa đè nặng lên tâm trí. 
...----------------... 
Thời tiết sang đông đã dần trở lạnh, Ôn Tịnh lại là người có thể chất yếu, không chịu lạnh nên mỗi năm vào mùa đông cô phải ăn mặc thật ấm, nhưng cũng không tránh khỏi cơn ho vào mùa lạnh. 
Tuyết rơi rồi, nếu là mọi năm cô sẽ rất thích, nhưng năm nay tự dưng có chút buồn. 
Người khi đã biết yêu rồi sẽ hay buồn vậy ư? 
Một tuần nữa là kết thúc thời gian Nhậm Lăng công tác rồi, anh sẽ trở về không ở lại nơi này nữa. 
Đến trường, hôm hay Ôn Tịnh không đi taxi, cô muốn đi dạo trong tuyết. Mặc áo dày đến đâu thì vẫn không thể chống lại cơn lạnh được, vì thế đôi môi nhỏ có hơi tái nhợt. 
Trong các tiết giảng của anh hầu như tiết nào cô cũng phủ 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-giuong-bat-dac-di/152018/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.