Ôn Tịnh thụt lùi dần ra sau, đôi tay vô thức nắm chặt vạt áo. 
Anh cự tuyệt cô một cách rõ ràng như thế... 
Phải, cô quên mất rằng mình và anh ấy chẳng còn quan hệ gì nữa, lấy tư cách gì mà quan tâm anh đây? 
Nhưng tại sao, không một ai để tâm đến cảm nhận, suy nghĩ của cô hết vậy, cũng không ai thấu hiểu cô hết. Cô cũng không muốn như một con ngốc mà ai nói gì cũng gật đầu nghe theo, chỉ vì cô thực sự xem họ là người thân nên chuyện gì cũng đều tin tưởng một cách tuyệt đối, không một sự hoài nghi. 
Hoặc là, chỉ có mỗi mình cô là nghĩ như thế. 
“Anh... Có yêu tôi không?” 
Hai mắt đục ngầu hướng nhìn cô, Nhậm Lăng khó khăn điều chỉnh lại hơi thở gấp gáp, “... Cô nghĩ tôi sẽ yêu người như cô?” 
Ôn Tịnh cắn chặt môi dưới khẽ gật đầu, cô quay lưng đối diện với anh để che đi những giọt nước mắt đang lăn dài trên má. 
Tất nhiên, anh sẽ không yêu đồ ngốc như cô. 
“Tôi biết rồi, xin lỗi, tôi sẽ không làm phiền anh nữa...” 
Cô nói rồi thục mạng chạy nhanh ra ngoài. Cửa vừa đóng sập, đồng thời anh cũng không gắng gượng được nữa mà ngã khụy xuống sàn rồi rơi vào hôn mê. 
Ôn Tịnh sải bước trên đường, đôi tay run run cầm điện thoại nhắn cho Thanh Ngạn một dòng tin nhắn: Nhậm Lăng bệnh rồi, anh đến xem anh ấy thế nào... 
Đi bộ về nhà hơn một giờ, cô không chú ý đến bản thân mình đã mệt rũ. 
Từ nay cô phải quên đi khoảng thời gian 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-giuong-bat-dac-di/152017/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.