Nghỉ ngơi tại bệnh viện hai hôm, Thanh Ngạn thấy tình trạng cô cũng kha khá nên đồng ý cho xuất viện, chỉ cần cho tâm trạng vui vẻ lên, không nên dồn nén cảm xúc trong lòng là được. 
Anh cũng làm đơn lên nhà trường xin phép cho cô tĩnh dưỡng thêm vài ngày, và cả anh cũng phải tranh thủ thời gian về nhà trông chừng cô nữa. 
Ôn Tịnh ngồi trong phòng cầm bức ảnh khám thai ngẩn người hồi lâu. Bình thường có anh cô không lấy ra, chỉ khi anh vắng nhà cô mới nhìn một chút. 
Đưa tay đặt lên bụng rồi cảm nhận, cảm giác thật khác so với khi cái thai còn. 
Nhậm Lăng đứng ngoài cửa quan sát cô. Anh đã nói rất nhiều lần, nếu cô muốn khóc thì cứ khóc, không cần ở trước mặt anh cố tỏ ra mình rất ổn. Vì vậy mỗi khi thấy cô lén lút khóc hay thẩn thờ ngồi xem ảnh thì trong lòng anh thực sự rất bực tức, lại bất lực. 
Im lặng bước vào trong, Ôn Tịnh thấy anh thì vội giấu tấm hình ra sau gối. 
“Anh... Sao anh về sớm vậy?” 
“Đưa cho tôi.” 
Bàn tay lớn đưa ra chờ đợi thứ gì đó đặt lên, cô mím môi nhìn anh. 
Cô biết, thứ anh muốn là tấm hình siêu âm. 
Thời gian trôi trong tĩnh lặng mà Ôn Tịnh vẫn không có động tĩnh gì. Nhậm Lăng bước đến vài bước bế bổng cô lên rồi đưa vào nhà tắm. 
Ôn Tịnh hoảng đến mức không kịp phản ứng đã bị anh đặt ngồi trên thành bồn tắm. 
“Anh...” 
Nhậm Lăng cầm vòi hoa sen xả vào người cô, nước từ quần áo thấm vào da 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-giuong-bat-dac-di/152015/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.