Không chỉ Nhậm Luân mà cả anh cũng vô cùng kinh ngạc, đây là điều họ không bao giờ nghĩ tới. 
“Anh hai...” 
Ôn Tịnh thoáng nghe thấy lời nói của hai người, lờ mờ nhìn thấy được hình ảnh mờ mờ của Nhậm Luân, sau đó đôi mắt dần khép lại rồi ngất lịm đi. 
Có điều người gây tai nạn là ai không quan trọng, điều quan trọng bây giờ là phải đưa cô đến bệnh viện trước đã. 
Xe cấp cứu tới sau vài phút đưa Ôn Tịnh đi, Nhậm Lăng bảo Nhậm Luân theo sau vì thấy cậu cũng bị thương. 
Anh cầm chặt bàn tay dính máu của cô đưa lên môi, mắt vẫn dán chặt vào người con gái kia. 
Biết chắc chắn một điều sẽ xảy ra rằng đứa bé sẽ không giữ được, và hiện tại tính mạng cô mới là điều anh quan tâm nhất. 
Ngồi ngoài phòng chờ, Nhậm Lăng chưa bao giờ lo lắng như lúc này. Phải chứng kiến cảnh cô bị chính em trai mình đâm phải quả thực là một điều tồi tệ. 
Nhưng khoảnh khắc phải kí vào giấy cam kết mới chính là lúc anh bản thân mình tồi tệ nhất. Anh không thể làm gì khác ngoài việc chọn lựa, đặt cược mạng sống của cô vào một ca phẫu thuật dù đã biết trước là rất nguy hiểm. 
Thanh Ngạn cũng từng nói rồi, đã chọn giữ thì phải bảo đảm an toàn cho hai mẹ con, nếu có chuyện xảy ra thì đứa bé chắc chắn sẽ mất, còn tính mạng cô thì cũng khó mà giữ. 
“Anh hai...” 
Nhậm Luân khập khiễng đi tới. 
Cậu không biết cô gái bị đâm là ai, nhưng nhìn vẻ mặt đó của anh 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-giuong-bat-dac-di/152014/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.