Đến tối, làm thủ tục xong xuôi tất cả, Ôn Tịnh chính thức nhập viện. 
Cô vẫn mang tâm trạng hoang mang lo lắng từ lúc đó tới giờ. 
Nhậm Lăng bước vào xem tình hình cô thế nào, lần này không còn buồn cười nữa mà có chút xót. 
“Không cần sợ, phẫu thuật sẽ gây thuốc tê, cô sẽ không có cảm giác gì cả. Khi vào phòng chỉ cần nhắm mắt ngủ một giấc, dậy sẽ ổn.” 
“Thật chứ?” 
“Thấy tôi rỗi không? Tôi lừa cô làm gì?” 
Ôn Tịnh im bặt đi, không thèm nhìn thái độ cục súc kia nữa. 
Nhậm Lăng đến đầu giường, để lên bàn vài viên thuốc giảm đau, đề phòng tối cô có đau thì còn có thuốc uống. 
Tay vô ý đụng phải công tắc đèn, Tách một tiếng làm căn phòng trở nên tối om. 
Bản năng sợ bóng tối từ bé làm Ôn Tịnh kêu lên, tay huơ huơ cầm phải một thứ gì đó. 
Cô hơi kinh hãi, “Á...” 
Nhậm Lăng đột nhiên mím môi, sắc mặt trông khó coi vô cùng. Hít sâu một hơi điều chỉnh lại trạng thái, anh mới mở lời: “Hét cái gì?” 
“Cứu tôi với, huhu. Hình như tôi đang cầm cái gì đó, nó hơi ấm, còn to nữa, nó đang dần to lên... Tôi sợ...” 
Tiếng cô run run khẽ nấc lên lộ rõ vẻ sợ hãi. 
“Đã sợ sao còn không buông?” 
“Buông ra, lỡ như, nó có cắn tôi không?” 
“Không, nó sẽ không cắn cô, nhưng nó sẽ bị cô 'ăn'...” 
Ôn Tịnh đột nhiên im lặng, không nói gì nữa, cô chỉ biết hiện tại cả người mình đang không ngừng run rẩy. 
Ngây thơ đến thế là cùng! 
Anh không phải lại thêm 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-giuong-bat-dac-di/152004/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.