Nhậm Lăng thở dài, nếu đã uống phải thuốc rồi nhưng không thể làm gì, đồ ngốc đó liệu có chịu nổi không? 
Đi họp lớp mà cũng xảy ra chuyện được, tức thay người qua đường... 
Bàn tay nhỏ kia bất ngờ đưa cao lên, vô thức chạm phải yếu hầu dưới cổ anh, lập tức thứ gì đó bên dưới lại dựng đứng. 
Làm ơn an phận một chỗ đi... 
Nhậm Lăng bắt lấy tay cô, hai tay đan vào nhau. Anh đỡ cô lại ghế sopha, ôm chặt người cô lại. 
Chỉ cần qua đêm nay là ổn thôi. 
Cả thân bị kìm hãm khá chặt, Ôn Tịnh khó chịu đến mức khóc ròng, miệng không ngừng lẩm bẩm. 
“Hôn tôi đi... Hôn...” 
“Hôn cô rồi cô sẽ cưới tôi sao?” 
“Không... Tôi sẽ chịu trách nhiệm với anh...” 
Khoé môi hơi giật giật, Nhậm Lăng vô thức đưa tay chọc vào đôi má kia. 
Không cưới mà chịu trách nhiệm kiểu gì? 
Chẳng lẽ lấy tiền bồi thường ư? 
Nụ hôn đầu của anh đâu dễ dàng mua được bằng tiền! 
Mà cô ngốc này đã bị mất nụ hôn đầu chưa thế? Lại dễ dàng cho người khác như vậy... 
Nhìn bộ dạng đáng thương của Ôn Tịnh làm anh có chút mềm lòng. 
Vậy được rồi, nụ hôn này chỉ là giúp cô thôi đấy nhé, không hề có ý đồ gì khác! 
Nhậm Lăng hơi khom người, áp mặt gần sát vào cô, hai môi chạm nhau trong tích tắt. 
Hơi rượu từ người cô xộc vào mũi làm anh có chút khó chịu. Vì tính năng công việc nên trước giờ anh chỉ uống bia, không hề động vào rượu. 
Dường như nụ hôn ấy đã thỏa mãn một phần nào đó, 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-giuong-bat-dac-di/152002/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.