Hì hụt mất cả buổi tối sau khi trở về từ lớp học thêm anh văn như thường lệ, tôi bắt đầu dọn dẹp nhà cửa vì nếu như tôi không vận động thì bầu không khí nơi đây sẽ ô nhiễm mất. Hơn nữa là nếu như ba tôi có về bất chợt và bắt gặp nhà cửa trong tình trạng gần cả tuần rồi chưa được quyét dọn thì chắc kết liễu tôi luôn.
- Thề sẽ không bài bừa, nếu không sẽ … - Tôi quyết tâm nhưng chả dám hứa vì biết chắc mình sẽ lại chứng nào tật đó.
Dọn xong phòng mình, tôi bắt đầu dọn tới phòng khách, nhà bếp và cuối cùng là kết thúc ở phòng ngủ của ba.
Căn phòng không rộng lắm, nhưng được ba tôi sắp xếp đồ đạc rất ngăn nắp và hợp lý nên nhìn căn phòng trở nên rộng rãi và thoáng hơn phòng tôi rất nhiều, nhìn như vậy chắc chẳng ai biết được ngày xưa ba tôi là người như thế nào đâu nhỉ.
Phòng ba trưng bày rất nhiều ảnh của mẹ, người mẹ mà tôi chỉ biết mặt thông qua những bức hình hiếm hoi ngày xưa mà ba lưu giữ lại. Theo lời ba tôi, thì mẹ mất lúc tôi gần 6 tuổi do căn bệnh ung thư quái ác, và từ đó trở đi ba cũng chẳng bước thêm bước nữa mà sống một mình nuôi tôi đến từng này.
- Mẹ thật đẹp! – Tôi rất tự hào về nhan sắc của mẹ và cũng thật sự tiếc nuối khi tôi thừa hưởng được rất ít từ mẹ thay vì khá là giống ba nên không được xinh đẹp như mẹ.
Tạm gác mớ suy nghĩ miên man,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-giao-mua-mang-ten-nhung-nam-thang-ay/134060/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.