Muội phu cũng trở về, mang theo không ít đồ tốt, thuận miệng nói một câu:
"Ngoài kia có nhà ai muốn đến cầu hôn à? Sính lễ chất đầy cả con hẻm rồi kìa."
Mọi người bỗng im bặt, ánh mắt đều đổ dồn về phía ta.
"Phụ thân, Chu di, con ra ngoài một lát."
"Tỷ, giờ này ngoài kia đông người lắm, tỷ ra sau cũng được mà."
Muội phu còn định nói thêm gì đó thì tiểu muội đã nhét đồ ăn vào miệng đệ ấy:
"Thật là vô duyên, ăn còn không bịt được miệng chàng."
Giữa dòng người tấp nập, ta lập tức nhìn thấy hắn.
Chân ta như mọc rễ, đứng chôn chân tại chỗ.
Hắn bước về phía ta, câu đầu tiên hắn nói chính là:
"Nguyên Nguyên, ta trở về cưới muội đây."
Bao nhiêu năm qua, ta đã chứng kiến quá nhiều chuyện, tình yêu với ta mà nói, không còn quan trọng như trước nữa, dù ta biết rõ mình vẫn yêu hắn như thuở ban đầu.
Cảm xúc rung động thời thiếu nữ sẽ theo ta đến suốt cuộc đời.
Nhưng giờ đây hắn không còn là Đường Tam Lang nữa, mà là Thái tử Đại Chiêu Đường Ngân Chi, thậm chí không lâu sau sẽ là Hoàng đế Đại Chiêu Đường Ngân Chi.
Gả cho Tam ca, ta không sợ.
Nhưng gả cho hắn, ta sợ.
Nghe xong những lo lắng của ta, Đường Ngân Chi cam đoan với ta.
"Nguyên Nguyên, ta biết muội sợ điều gì, nhưng ta không cho rằng đó là vấn đề giữa hai chúng ta. Muội lương thiện, dũng cảm, kiên cường,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-giang-yen-vu/3739694/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.