Trở về nhà, ta kể lại đầu đuôi câu chuyện cho Chu di nghe.
Chu di không hề ngạc nhiên như ta tưởng tượng, mà lại tỏ vẻ như chợt hiểu ra.
"Thì ra là vậy."
"Thì ra là vậy là sao ạ?" Ta hỏi.
"Thực ra lúc trước có vị thái giám đến đón con vào cung, ta đã ít nhiều đoán ra được nên ta lấy đồ Trịnh nương tử để lại ra nên con mới không bị bắt đi.
Lúc đó ta nghĩ, cung cấm thâm sâu, nhà mình là dân thường không thể chọc vào, sợ con vào cung sẽ bị ức hiếp, nên mới nghĩ ra cách đó. Giờ xem ra, duyên phận đúng là không thể tránh khỏi."
Chu di vỗ tay ta, bảo ta cứ từ từ suy nghĩ.
Dù sao Đường Ngân Chi cũng đã đi đánh trận, thời gian dành cho ta còn rất nhiều.
Chỉ là chúng ta không ngờ, trận chiến này lại kéo dài đến tận năm năm.
Lâu đến mức tiệm hoành thánh nhỏ của ta đã trở thành tửu lâu có tiếng ở kinh thành.
Trong khoảng thời gian đó, cũng có không ít khó khăn, nhưng cả nhà ta đều đồng lòng vượt qua.
Lần khó khăn nhất là khi bị các tửu lâu khác chèn ép, suýt chút nữa bị đuổi khỏi kinh thành, tiền bạc cũng mất sạch.
Chính Hứa nương tử đã ra tay giúp đỡ, đưa cho ta một số tiền, giúp ta làm lại từ đầu.
"Nếu thành công, ta sẽ lấy ba phần lợi nhuận của tửu lâu, nếu thất bại, coi như ta nhìn nhầm người.
Từ nương tử, ngươi có dám đánh cược
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-giang-yen-vu/3739693/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.