Khi ta nghĩ mọi chuyện cứ thế trôi qua thì Chu di và tiểu đệ lại trở về với vẻ ngoài bầm dập.
Chu di đỡ thắt lưng, chân đi khập khiễng.
Tiểu đệ còn thảm hơn, khóe miệng vẫn còn rỉ máu.
"Chu di, hai người làm sao vậy?"
Ta vội vàng dìu hai người vào nhà, vết thương nặng thế này mà không mời đại phu thì không được, ta lập tức bảo tiểu muội đi mời Lâm đại phu đến.
Chu di vội xua tay nói không cần: "Tốn tiền làm gì, có phải vết thương lớn gì đâu, nghỉ ngơi vài hôm là khỏi."
Nhưng tiểu muội chẳng nghe lời Chu di, nàng ấy đã chuồn ra ngoài từ lúc nào.
Lúc này ta mới biết Chu di dẫn tiểu đệ đến tiền trang để đòi lại công bằng, nhưng không những không đòi được mà còn bị bọn họ đánh cho một trận.
Ta xót xa lau vết thương cho hai người, Lâm đại phu cũng vừa đến nơi.
Bà ta chép miệng hai tiếng, rồi cãi nhau với Chu di.
"Người lớn rồi mà còn hành động thiếu suy nghĩ, may mà chỉ bị thương ngoài da."
Chu di phản bác:
"Ngươi nói ta coi tiền hơn mạng sống, ngươi cũng tham tiền lắm đấy thôi, khám bệnh cho người ta toàn hét giá trên trời, chúng ta là hàng xóm mười mấy năm nay, lần trước ngươi còn lừa Nguyên Nguyên, có ai làm hàng xóm như ngươi không?"
Lâm đại phu không đáp trả, xách hòm thuốc định bỏ đi.
"Không lấy tiền à?"
"Không lấy, ta giờ đã hoàn lương rồi."
Chu di vẫn dúi tiền cho Lâm đại phu.
Hai người họ đấu khẩu với nhau mười mấy năm nay rồi, đều nhìn nhau không vừa mắt, nhưng nếu gặp chuyện thì vẫn giúp đỡ lẫn nhau.
Chu di nói: "Thực ra Lâm Thúy Hoa cũng đáng thương, phu quân thì bỏ đi, một mình nuôi con bệnh tật, chỉ là cách làm việc không ra gì, nhưng may mà hàng xóm láng giềng đều chiếu cố bà ấy, không ai thèm so đo. Nhưng Đường Tam Lang kia không phải là thấy con hết tiền nên bỏ chạy đấy chứ?
Thằng nhóc đó bình thường nhìn cũng đáng tin cậy, sao vừa gặp chuyện là lại mất tăm mất tích, chẳng lẽ ta nhìn lầm người rồi?"
Quả thực đã mấy hôm nay ta không thấy Đường Tam Lang đâu.
Trước đây hắn cũng thường xuyên ra ngoài làm việc, có khi mấy ngày liền không về, nên ta cũng không nghĩ nhiều.
Dù hắn có trở về hay không thì cuộc sống vẫn phải tiếp diễn.
Lúc phụ thân áp tải hàng hóa về nhà thì thấy nhà cửa tan hoang.
Ông ấy bảo Chu di và tiểu đệ ở nhà nghỉ ngơi, còn mình thì lo liệu mọi việc trong nhà, nhưng Chu di là người không chịu ngồi yên, dù bị thương vẫn nheo mắt thêu thùa.
"Nguyên Nguyên mất nhiều tiền như vậy, tuy ngoài miệng không nói gì nhưng trong lòng chắc chắn rất buồn.
Làm phụ mẫu chỉ có thể lo lắng cho con cái nhiều hơn thôi."
Lời của Chu di khiến lòng ta chua xót.
Thừa dịp mấy ngày nghỉ bán hàng này, ngày nào ta cũng đến tiền trang rình mò, quả nhiên ta tóm được đuôi chuột của tên Tiền chưởng quỹ kia.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]