"Tam ca, huynh đã nói gì với Đại Chùy vậy? Nó lại chịu khó quay lại học đường rồi."
Sau khi mọi chuyện xong xuôi, ta tò mò hỏi Đường Tam Lang.
"Rất đơn giản, đánh với nó một trận. Nó tự cho mình là lợi hại, vậy thì ta cho nó mở mang tầm mắt. Nếu không đánh lại ta thì chỉ có lực chọn đi học, dù sao muốn làm tướng quân đánh thắng trận thì cũng không thể là kẻ mù chữ, binh pháp, địa hình đều phải biết."
Ta nhìn chằm chằm Đường Tam Lang, không ngờ trông hắn nho nhã là thế mà lại có thể đánh nhau.
Hắn thấy ta nhìn mình thì cũng ngẩn người nhìn lại ta.
Khoảnh khắc bốn mắt nhìn nhau, không ai né tránh.
Bến đò người qua kẻ lại, tiếng hò dô, tiếng rao hàng vang lên không ngớt, nhưng ta lại cảm thấy mọi thứ xung quanh như bỗng chốc im bặt.
"Nguyên Nguyên, ta có chuyện muốn nói với muội, nếu ta có việc giấu muội thì muội có giận không?"
"Tất nhiên là giận rồi, ta ghét nhất kẻ lừa dối."
Thấy ta nói vậy, Đường Tam Lang đành nuốt những lời định nói vào trong.
Ở nơi ta không nhìn thấy, hắn chậm rãi siết chặt tay, ngàn lời vạn chữ bỗng hóa thành ngàn khó khăn muôn vàn trắc trở, sợ ta giận, sợ ta trách móc.
Đường công tử cao quý như hắn từ trước đến nay nào phải chịu cảnh khó xử thế này.
Nhưng ta nào hay biết những điều đó.
Mãi đến khi có người đến quán mua hàng, bầu không khí này mới bị phá
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-giang-yen-vu/3739688/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.