Trước ngày Tết Đoan Ngọ, phụ thân ta đã hoàn thành chuyến áp tải hàng hóa và trở về nhà.
Ông mua cho ba tỷ đệ ta rất nhiều đồ tốt, khiến tiểu đệ tiểu muội sung sướng nhảy cẫng lên.
Lần này, phụ thân mua cho ta và tiểu muội mỗi người một chiếc trâm cài tóc.
Của ta hình hoa mai, còn của tiểu muội là hình hoa đào. Thế nhưng tiểu muội ta lại thích cả hai, cứ mân mê không rời tay, rồi chắp tay năn nỉ ta:
"Tỷ, bình thường tỷ cũng không hay ăn diện, cho muội cả hai đi, được không?".
Ta vừa định đồng ý thì Chu di đã bế tiểu muội ra chỗ khác.
"Trả lại cho tỷ con đi. Đã nói rõ là mỗi đứa một cái rồi, dù tỷ con không cài thì đó cũng là đồ của tỷ ấy."
Phụ thân ta cũng nói: "Bình Bình ngoan nào, trả lại cho tỷ con đi."
Tiểu muội luyến tiếc trả chiếc trâm lại cho ta.
Lúc này phụ thân ta mới chú ý đến quý nhân.
Chu di đã kể cho ông nghe về chuyện của quý nhân rồi.
Nên ông không trách mắng mà còn khen ta vài câu: "Nguyên Nguyên đúng là đứa trẻ ngoan, còn biết cứu người nữa."
Chu di và phụ thân ta gói một nồi bánh ú lớn trong bếp, tiểu đệ và tiểu muội thì chơi đấu dế bên cạnh, còn quý nhân dạy ta học chữ.
Mọi chuyện đang yên ổn thì bỗng nhiên có một đám người xông vào, nói là đi bắt lính.
Trong danh sách có tên của phụ thân ta và
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-giang-yen-vu/3739682/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.