Trước ngày Tết Đoan Ngọ, phụ thân ta đã hoàn thành chuyến áp tải hàng hóa và trở về nhà.
Ông mua cho ba tỷ đệ ta rất nhiều đồ tốt, khiến tiểu đệ tiểu muội sung sướng nhảy cẫng lên.
Lần này, phụ thân mua cho ta và tiểu muội mỗi người một chiếc trâm cài tóc.
Của ta hình hoa mai, còn của tiểu muội là hình hoa đào. Thế nhưng tiểu muội ta lại thích cả hai, cứ mân mê không rời tay, rồi chắp tay năn nỉ ta:
"Tỷ, bình thường tỷ cũng không hay ăn diện, cho muội cả hai đi, được không?".
Ta vừa định đồng ý thì Chu di đã bế tiểu muội ra chỗ khác.
"Trả lại cho tỷ con đi. Đã nói rõ là mỗi đứa một cái rồi, dù tỷ con không cài thì đó cũng là đồ của tỷ ấy."
Phụ thân ta cũng nói: "Bình Bình ngoan nào, trả lại cho tỷ con đi."
Tiểu muội luyến tiếc trả chiếc trâm lại cho ta.
Lúc này phụ thân ta mới chú ý đến quý nhân.
Chu di đã kể cho ông nghe về chuyện của quý nhân rồi.
Nên ông không trách mắng mà còn khen ta vài câu: "Nguyên Nguyên đúng là đứa trẻ ngoan, còn biết cứu người nữa."
Chu di và phụ thân ta gói một nồi bánh ú lớn trong bếp, tiểu đệ và tiểu muội thì chơi đấu dế bên cạnh, còn quý nhân dạy ta học chữ.
Mọi chuyện đang yên ổn thì bỗng nhiên có một đám người xông vào, nói là đi bắt lính.
Trong danh sách có tên của phụ thân ta và tiểu đệ.
Chu di như gà mái bảo vệ con, dang tay che chắn cho ông và tiểu đệ:
"Quân gia, chúng ta đã nộp tiền rồi. Đầu năm nay không phải đã nói là nộp tiền rồi thì không cần đi lính nữa sao? Với lại nhi tử nhà ta năm nay mới mười tuổi, không có trong danh sách mà."
Tên lính cầm đầu nổi giận, quát: "Đầu năm là đầu năm, bây giờ là bây giờ. Triều đình sắp đánh trận, vừa hạ thánh chỉ thay đổi độ tuổi tham gia quân ngũ, trên mười tuổi là phải đi rồi. Tiểu tử nhà ngươi hôm qua vừa mới sinh thần."
Nói rồi hắn ta sai người bắt phụ thân và tiểu đệ ta đi.
Nước mắt Chu di tuôn rơi, một tay kéo tiểu đệ, một tay níu phụ thân, tiểu muội bên cạnh cũng khóc theo.
Ta vừa định chạy đến thì Chu di đã nhanh tay đẩy ta vào trong nhà.
"Vào nhà ngay!"
Chính vì Chu di đẩy ta lúc đó nên bọn lính mới bắt được phụ thân và tiểu đệ đi.
Chu di chạy theo phía sau.
Phụ thân ta nói với bà ấy: "A Hương, về đi, chăm sóc hai nha đầu cho tốt, hai cha con ta không sao đâu."
Tối hôm đó, mắt Chu di sưng húp vì khóc.
Ta nấu cho bà ấy bát mì: "Chu di, người ăn chút gì đi."
Chu di không ăn nổi, chỉ biết khóc, nhưng vẫn không quên dặn dò ta:
"Nguyên Nguyên, mấy hôm nay con đừng đưa Trịnh nương tử kia ra ngoài nữa, ngoài kia loạn lạc lắm, không an toàn đâu.
Hôm nay ta đẩy con vào nhà cũng vì sợ con đưa Trịnh nương tử ra ngoài.
Khí chất của bà ấy nhìn là biết không phải người thường, ta sợ sẽ liên lụy đến chúng ta. Lúc ta dọn dẹp phòng đã nhìn thấy đồ con giấu dưới gầm giường rồi."
Ta không ngờ Chu di đã biết từ lâu, chỉ là vẫn luôn nhắm mắt làm ngơ.
Chu di lại nói: "Hãy để Trịnh nương tử rời đi, nhà mình không chịu nổi sóng gió đâu. Phụ thân và tiểu đệ con đã không còn ở đây, nhà mình không thể xảy ra chuyện gì nữa."
"Chu di…" Ta còn muốn nói gì đó nhưng Chu di đã không cho ta cơ hội.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]