Chương trước
Chương sau
Năm này qua đi, Hoài Mộ đã 14, tuổi mụ là 15. Trương Tiểu Oản vốn còn muốn kéo dài vài năm mới làm mai cho hắn nhưng Uông Vĩnh Chiêu nói sớm đính thân để người bên kia dạy dỗ con cho tốt rồi gả sang đây.
Trương Tiểu Oản bất đắc dĩ tìm Hoài Mộ nhưng có lẽ hai cha con đã sớm nói với nhau nên cách nói của Hoài Mộ không khác gì cha hắn. Hắn bảo Trương Tiểu Oản chọn người trước để đình thân, chờ tới lễ cập quan lại rước về.
Trương Tiểu Oản nghĩ tới nghĩ lui cũng biết việc này mà để Uông Hoài Mộ tự chủ thì không có khả năng. Việc con cả cưới vợ dù trong phủ không có phong ba gì nhưng ảnh hưởng vẫn còn đó. Ngay cả một người lòng dạ bằng phẳng mềm lòng như Hoài Mộ cũng không thích Mộc Như Châu.
Dù sao trong lòng nàng cũng đã có người được chọn, chính là con gái út của Vương phán quan ở Thiết Sa trấn. Nàng đã gặp tiểu cô nương kia, cực kỳ văn nhã ổn trọng, tính tình cũng an tĩnh nhưng tuổi hơi nhỏ, mới có 10 tuổi.
Nàng suy nghĩ hai tháng, nghĩ rồi lại nghĩ, nhìn rồi lại nhìn cuối cùng vẫn quyết định.
Đêm nay nàng vừa nói với Uông Vĩnh Chiêu thì hắn đã hỏi, “Ngươi nhìn trúng nàng sao?”
Vương Thông là đại tướng tâm phúc của hắn, nếu cưới con gái của ông ta thì không gì tốt hơn.
“Ai,” Trương Tiểu Oản gối lên ngực hắn thở dài nói, “Nhìn trúng thì nhìn trúng, nhưng không biết ta nhìn có chuẩn không.” Đến lúc đó nếu sai lầm, khiến con nàng lỡ cả đời thì nàng không biết làm sao mới tốt.
“Không ngại,” thấy nàng lo lắng vớ vẩn, Uông Vĩnh Chiêu buồn cười vỗ vỗ eo nàng, trầm ngâm một hồi mới nói, “Như vậy ta sẽ nói chuyện với Vương Thông, để hắn ở nhà dạy dỗ khuê nữ cho tốt.”
“Hay là lại nhìn thêm hai năm nữa rồi hẵng nói?” Trương Tiểu Oản vẫn có chút không xác định.
“Lắm chuyện.” Uông Vĩnh Chiêu không cho là đúng.
Trương Tiểu Oản vẫn thở dài, vươn tay kéo chăn lên che vai cho hắn rồi mới nói, “Ta còn nghĩ chỉ cần nuôi bọn chúng trưởng thành là được, hiện này mới thấy việc cần phải lo lắng còn nhiều hơn trước.”
“Ngươi bớt lo lắng đi.” Uông Vĩnh Chiêu cúi đầu hôn nàng, qua một hồi hắn mới nhẹ giọng nói, “Ngủ đi, sáng mai còn phải đi Ngàn Trọng Sơn.”
Ngày mai một nhà đều phải đi Ngàn Trọng Sơn, đây là chỗ mấy cha con hay đi nhưng Trương Tiểu Oản lại chưa qua lần nào. Nghe nói năm nay rốt cuộc đã xây xong nên nàng cũng muốn đi một chuyến.
Sáng sớm hôm sau Trương Tiểu Oản hầu hạ một nhà già trẻ ăn cơm xong lên xe ngựa. Lần này bọn họ dùng xe ngựa thật sự to rộng, một nhà bốn người đều ngồi ở bên trên. Trên đường đi Trương Tiểu Oản hỏi, “Đi đường núi cũng có thể dùng xe ngựa lớn như thế này sao?”
Uông Hoài Mộ nghe xong thì cười nhìn về phía mẹ mình, ôn nhu nói nhỏ, “Theo ý của phụ thân, một con đường để chở lương thảo được xây dựng, chúng ta đi con đường đó. Nó không dốc, lại rộng rãi, xe ngựa cũng đi thoải mái.”
Năm nay con thứ hai lớn hơn một tuổi nên càng săn sóc tỉ mỉ với nàng. Ngày thường trời hơi lạnh hắn còn dặn nàng mặc nhiều áo một chút. Trương Tiểu Oản vừa thấy hắn thì trong lòng tràn đầy vui mừng yêu thương, lúc này nghe hắn ôn nhu đáp lại nàng vươn tay vỗ vỗ tay hắn, khẽ cười.
Nhìn khuôn mặt tràn đầy ý cười của mẹ, Uông Hoài Mộ quay đầu lại dựa đầu lên vai nàng. Uông Hoài Nhân ngồi bên người cha thấy thế thì làm ngáo ộp với anh hai, chê cười, “Èo, nhị ca không chịu lớn, còn đòi cưới nàng dâu, đúng là xấu hổ.”
“Đồ trứng thối.” Uông Hoài Mộ nghe vậy thì cười, cũng không tức giận mà chỉ nói với em trai, “Nếu không nói chuyện tử tế thì chuẩn bị chép 5 lần Lễ Kinh đi.”
Uông Hoài Nhân lại làm mặt quỷ với hắn sau đó dựa lên người cha, nâng chân đạo lên cửa sổ xe, mặt đón gió xuân, miệng nhẹ huýt sáo.
Hắn mạnh mẽ thổi một hơi, hộ vệ cưỡi ngựa đi phía trước cũng rống lên hát theo. Cái này chọc Uông Hoài Nhân cũng hát theo. Trong nháy mắt trong xe ngựa tràn đầy tiếng rống ầm ầm của hắn.
Uông Hoài Nhân giọng lớn, hát đến rất là có khí thế, Uông Hoài Mộ lấy cây sáo gác trên xe thổi lên. Thấy anh hắn trợ hứng, Uông Hoài Nhân càng ra sức mà hát. Một đường này hắn và đám hộ vệ hát vang, đến khi cổ họng khàn khàn mới thôi.
Trương Tiểu Oản vẫn luôn lắng nghe một cách vui vẻ, đầu dựa vào trên vai Uông Vĩnh Chiếu, nhẹ vỗ về tóc của con út đang dựa trên người cha hắn. Nàng ôn nhu nhìn khuôn mặt như rồng như hổ của hắn, hai mẹ con nhìn nhau cười. Đôi mắt Trương Tiểu Oản ôn nhu tới độ có thể nhỏ nước.
Uông Vĩnh Chiêu một tay nhẹ ôm con út trong lòng, lại thường liếc nàng, lúc này trong ánh mắt luôn lãnh khốc của hắn cũng mang theo vài phần ý cười.
Uông Hoài Mộ biết cha hắn từ trước đến nay yêu thương hắn không kém gì em trai. Hắn ra cửa cùng cậu đi Đại Đông mua dược liệu mà cha cũng phái hộ vệ thân tín theo âm thầm bảo vệ hắn.
“Phụ thân.” Nhìn thấy cha nhìn mình, Uông Hoài Mộ ngừng thổi sáo gọi một tiếng, trên khuôn mặt ôn nhuận đều là ý cười.
Uông Vĩnh Chiêu gật đầu khen ngợi hắn sau đó mới thu lại tầm mắt nhìn ra bên ngoài. Lúc này xe ngựa đã tiến vào Thiết Sa trấn, chỗ này có binh doanh của hắn, một đường đi lên phía bắc đều là địa bàn của hắn.
Hắn đánh nhau chết sống hơn 30 năm mới có được ngày này. Gần đến đêm bọn họ mới tiến vào Ngàn Trọng Sơn, nghỉ ngơi ở thị trấn ở ngoài rìa.
Ngàn Trọng Sơn tuy nói là núi nhưng cũng không có bao nhiêu cây xanh. Đến ngày thứ ba tiến vào núi Trương Tiểu Oản mới nhìn thấy câu cối thảo nguyên, còn có Ngàn Trọng thành được xây dựng dựa theo bát quái, ngũ hành.
Thị trấn nhìn từ bên ngoài thì cực kỳ khí phách, tiến vào bên trong thì kết nối chặt chẽ. Đợi đi sâu vào trong Trương Tiểu Oản đã phân không rõ đông nam tây bắc, đầu tiên là nàng hoàn toàn không nhìn rõ bọn họ tiến vào từ chỗ nào, đến khi vào trong trấn nàng lại không rõ đâu là cửa chính chỗ nào là cửa hông.
Cuối cùng tiến vào Uông phủ, mười hai chủ viện được tám viện nhỏ vây quanh, tiền viện và hậu viện cũng cách xa nhau rõ ràng. Trương Tiểu Oản tiến vào chủ viện rồi thì không muốn động nữa, cho dù con trai út hưng phấn bừng bừng muốn mang nàng đi dạo nhưng nàng chỉ lắc đầu. Nàng thật sự là đi không nổi nữa.
Nơi này so với phủ Tiết Độ Sứ con lớn gấp đôi, ngày thường ở kia nàng đi từ hậu viện tới tiền viện đã mất một lúc, hiện nay nếu dạo khắp phủ này chắc nàng ngất mất.
“Để mẫu thân con nghỉ ngơi.” Uông Vĩnh Chiêu ngồi vào bên cạnh Trương Tiểu Oản lúc này đang thở phì phò mà nhàn nhạt nói với con út.
“Đã biết.” Cha hắn đã lên tiếng nên Uông Hoài Nhân cũng không hề bướng bỉnh mà chỉ nói với Trương Tiểu Oản, “Thế con đi tìm nhị ca nhé?”
“Đi đi.” Hoài Mộ đã mang theo hộ vệ đi xem tường thành. Trương Tiểu Oản thấy Uông Hoài Nhân còn cực kỳ có tinh lực thì nghĩ để hắn đi cũng tốt, “Nhớ cùng nhị ca về sớm ăn cơm.”
“Vâng.” Uông Hoài Nhân trà lời nàng xong lại vái chào cha hắn sau đó mới mang theo gã sai vặt và hộ vệ vội vàng ra cửa.
Con trai đi rồi Trương Tiểu Oản mới gọi bà Bảy và bà Tám tới dặn bọn họ mang theo nha hoàn đem lương thực mang theo bỏ vào phòng bếp, lại nổi lửa nấu cơm. Hai bà tử lĩnh mệnh đi xuống rồi Trương Tiểu Oản mới bưng bát trà lên uống một ngụm rồi nói với Uông Vĩnh Chiêu, “Nơi này còn không có nhiều người ở.”
“Ừ, trong này là nơi để luyện binh, bên ngoài mới là nơi buôn bán.” Uông Vĩnh Chiêu đón lấy khăn nàng đưa để lau tay sau đó nói, “Mấy ngày này ngươi mang theo Hoài Mộ đi dạo quanh, dạy hắn phải sắp xếp binh doanh thế nào.”

Bên ngoài phủ đều là binh doanh sao? Một chỗ toàn quân đội thế này khiến Trương Tiểu Oản cảm thấy may mắn vì bọn họ sẽ ở lại trấn Sa Hà cả đời. Nếu không sợ là chỉ có mấy cha con nhà này là ở được chỗ này.
Uông Vĩnh Chiêu nói thế thì tất nhiên là Trương Tiểu Oản cũng không làm trái. Cho dù trong lòng nàng mờ mịt với việc bày trận ở nơi này nhưng vẫn gật đầu nói với hắn, “Thiếp đã biết.”
Ban đêm nàng tự tay làm đồ ăn. Hai đứa con trai đều ăn no rồi Uông Vĩnh Chiêu yên lặng ngồi ở kia ăn hết đồ ăn còn lại, không có ý muốn đứng dậy. Trương Tiểu Oản ngồi ở bên người nhìn hắn chậm rãi dùng bữa, ăn sạch đồ ăn thừa thì dặn bà tử chăm sóc hai đứa con, còn mình mình vẫn luôn ngồi cạnh hắn, lẳng lặng chờ đợi.
Uông Vĩnh Chiêu ăn rất chậm, nàng nghĩ nghĩ rồi bảo hộ vệ lấy rượu vàng tới, lại hâm nóng rồi rót thêm cho hắn.
“Ngài uống hai ngụm để đêm nay ngủ ngon một chút.” Trương Tiểu Oản thấy hắn uống rượu thì lấy khăn tới lau miệng cho hắn.
“Ngồi đi.” Thấy nàng vội không ngừng, Uông Vĩnh Chiêu mở miệng nói.
“Ai.” Trương Tiểu Oản ngồi xuống, đôi mắt ôn hòa mà nhìn hắn, cùng hắn chậm rãi nhẹ giọng nói, “Năm đó ta đi theo ngài tới đại mạc luôn cảm thấy trời thật cao rộng, tâm tình cũng nhẹ nhàng không ít. Tới chỗ này mới biết trời đất lúc đó còn không lớn bằng nơi này, dưới đỉnh núi này là vạn dặm cát vàng, ta cũng không nhìn rõ được bên kia đường chân trời là chỗ thế nào.”
“Là cát, nghe nói còn có quốc gia khác.” Uông Vĩnh Chiêu cong khóe miệng, nhìn phụ nhân bên cạnh đạm mạc nói.
“Ngài đã tới đó ư?”
“Chưa từng.” Uông Vĩnh Chiêu vươn tay chạm vào khuôn mặt ấm áp của nàng nói, “Nhưng bên Đại Hạ có con đường có thể đi thông qua quốc gia tên là Hoàng Kim kia.”
“Hoàng Kim quốc gia ư? Ta không biết, cũng chưa nghe thấy bao giờ.” Trương Tiểu Oản than thở rồi lắc đầu.
“Việc này không có mấy người biết được, phụ nhân trong kinh có thể biết được Nam Cương, Bắc Mạc đã là có năng lực.” Uông Vĩnh Chiêu không cho là đúng nói, “Ngươi đã biết nhiều hơn người khác rồi.”
Trương Tiểu Oản gật đầu, gắp lát thịt bỏ vào trong bát hắn.
Ăn xong, Uông Vĩnh Chiêu lại nói lời khác. Trương Tiểu Oản nghe hắn nói, chỗ nào không hiểu sẽ hỏi một hai câu. Cứ thế hắn uống hết bầu rượu rồi nàng mới đi theo hắn về nhà, lấy nước ấm cùng hắn tắm gội.
Lúc lau tóc cho hắn Uông Vĩnh Chiêu nặng nề ngủ mất, Trương Tiểu Oản nhìn tóc bạc của hắn trong tay mình thì khẽ thở dài một hơi. Người này chí hướng rộng lớn đến nỗi bây giờ nàng vẫn cảm thấy kinh ngạc. Nhưng một đường này đi tới giờ hắn quả thật cũng quá mức vất vả.
Hoài Thiện đã có thể tự bảo vệ mình, nhưng Hoài Mộ còn đang trưởng thành, Hoài Nhân mới có 8 tuổi, chưa gánh được gánh nặng sau lưng hắn. Vì thế hắn chỉ đành cố thêm 10-20 năm nữa, chờ hai đứa có thể độc lập chống đỡ một phương thì mới nhẹ nhàng hơn phải không?
Hắn còn chưa tới 50 mà tóc bạc đã đầy đầu, không nghỉ ngơi một chút mà sao vẫn có thể thẳng tắp uy mãnh đứng trước mặt người ngoài?
Nàng chỉ có thể chăm sóc hắn tốt một chút, cho dù nàng cũng mệt mỏi. Nhưng vì con thì bọn họ cũng chỉ có thể cố. Đã cố cả đời, lại cố thêm chút nữa rồi cũng qua.
Ngày này, Trương Tiểu Oản túm lấy Hoài Nhân, dẫn hắn cùng Hoài Mộ đi dạo mọi nơi trong trấn một lần. Nàng không biết nhiều lắm, lúc sư gia và Hoài Mộ thương thảo xong nàng chỉ có thể hỏi chút chuyện bếp núc, những chỗ ra vào, coi như đề điểm chút ít cho Hoài Mộ.
Hoài Mộ được vài vị tiên sinh chân truyền, bản lĩnh cũng không thể khinh thường, lúc nói với sư gia về trận đồ bát quái ở đây Trương Tiểu Oản cũng không quá hiểu. Đến đêm nàng hỏi Uông Vĩnh Chiêu, nghe hắn giải thích rồi nàng mới hơi hiểu một chút.
Lúc này nàng mới kinh ngạc phát hiện gần 10 năm này tâm tư nàng toàn đặt trên người cha con họ vì thế thế giới của nàng cũng chỉ đều là bọn họ. Ngày thường lật sách đọc, nhìn qua vài lần thấy những chữ không hiểu nàng cũng không có tâm tư đi tìm hiểu. Lúc này nàng đã sống được giống hệt một phụ nhân trong nội trạch, từ trong ra ngoài đều thế.
Nghe nàng thở dài, Uông Vĩnh Chiêu cúi đầu nhìn nàng khó hiểu hỏi, “Ngươi than cái gì?”
“Thiếp chẳng hiểu gì hết……” Trương Tiểu Oản cầm lấy cuốn sách Uông Vĩnh Chiêu đang đọc, chỉ vào mấy chữ bên trên nói, “Ngài dạy ta đi, cái chữ này đọc thế nào?”
Uông Vĩnh Chiêu thật là buồn cười nói, “Không hiểu thì không hiểu, có gì phải sốt ruột.”
Nói thì nói thế nhưng nhìn cầu xin trong mắt Trương Tiểu Oản lòng hắn vẫn mềm mại, cũng không ngại phiền mà dạy nàng đọc chữ. Hai trang sách Trương Tiểu Oản đọc nửa canh giờ, nghe Uông Vĩnh Chiêu giảng giải nửa canh giờ mới hiểu được ý tứ ở giữa.
Thấy nàng nhíu mày suy tư, Uông Vĩnh Chiêu thầm nghĩ nàng muốn biết ý tứ trong sách cũng được, về sau nếu có thời gian hắn sẽ giảng giải với nàng một vài. Cho dù nàng biết cũng vô dụng.
Qua mấy ngày, Trương Tiểu Oản theo một hàng người đi khắp trong ngoài trấn, thế mới biết mình không có nhiều vai trò lắm. Mang tiếng là nàng mang theo Hoài Mộ đi an bài còn không bằng nói là hắn mang theo nàng để nàng biết rõ trong ngoài trấn.
Nói gì thì đây cũng là chỗ con cháu nàng đời đời ở lại, là nhà bọn họ nên Trương Tiểu Oản nhìn đường tắt, ngõ nhỏ, giếng nước, hành lang đều cảm thấy cực kỳ thân thiết lại buồn bã. Nơi này thuộc về con cháu nàng, chỉ sợ cũng là dấu vết duy nhất nàng lưu lại tại triều đại này.
Ở Ngàn Trọng Sơn nửa tháng đoàn người mới về trấn. Lúc này phía nam có thư tới, Uông Kỳ Tu thăng lên hàm chính tứ phẩm. Uông Đỗ thị mừng đến không khép được miệng, vừa thấy Trương Tiểu Oản đã che khăn cười khanh khách vài tiếng, cả người như trẻ ra tới vài tuổi.
Thấy nàng ta mừng rỡ, đi đường giống như đang bay, Trương Tiểu Oản lo lắng nàng ta ngã, vài lần đều phải dặn dò nàng ta đi đường cẩn thận. Uông Đỗ thị cất tiếng thanh thúy đáp lại, còn mừng rỡ tới nỗi mắt cũng cười.
Trương Tiểu Oản ở một bên nhìn, tâm tình cũng vì thế mà tốt hơn vài phần. Sáng sớm ăn cơm xong ba cha con đi tiền viện, nàng cũng ngóng trông Uông Đỗ thị lại đây thỉnh an mình, nhìn khuôn mặt vui mừng của nàng ta, nàng cũng có thể cười nhiều vài tiếng.
Từ khi Đại Trọng đi rồi, bởi vì Thính quản gia cũng già rồi nên Trương Tiểu Oản cũng đề bạt nhị quản sự lên. Thính quản gia ở trong phủ làm đại tổng quản, nhưng Trương Tiểu Oản dặn ông ta chỉ làm việc lớn, còn việc khác để nhị quản gia đi làm.
Vì Thính quản gia trung thành và tận tâm cả đời nên Trương Tiểu Oản phát cho ông ta một cái sân, người hầu gã sai vặt đều cho ông ấy chọn, đồng thời đón vợ ông ta cùng vào ở để dưỡng lão.
Trương Tiểu Oản không tước quyền của ông ta. Thính quản gia cũng là đã theo Uông gia mưa gió cả đời, tự biết các làm người của nàng. Người nào đáng được cái gì thì được cái đó, vì thế ông ta không phàn nàn, cũng không gây thêm phiền toái cho Trương Tiểu Oản. Tuy đứa con thứ ba của ông ta ở bên ngoài gây họa ông ta cũng không báo cho Trương Tiểu Oản một tiếng mà tự giải quyết.
Có điều việc này cuối cùng vẫn đến tai nàng, Trương Tiểu Oản nghe nói con ông ta ở bên ngoài thiếu nợ cờ bạc thì suy nghĩ một hồi, vẫn giúp ông ta xử lý.
Lúc này nàng đi tới tiền viện nói với Uông Vĩnh Chiêu chuyện mình cho người tới Đại Đông giúp quản sự trông coi thôn trang, sau đó nàng nói, “Thính thúc theo ngài cả đời, không thể khiến người ta lạnh lòng.”
Uông Vĩnh Chiêu nhẹ “Ừ” một tiếng.
Nói đến chỗ này Trương Tiểu Oản đột nhiên nhớ tới việc của Trương Tiểu Muội. Nàng trầm mặc một hồi mới ngồi xuống cạnh Uông Vĩnh Chiêu, kéo tay áo hắn hỏi, “Triệu Đại Cường hiện giờ ra sao?”

Chung quy vẫn là cha của con Tiểu Muội, lúc trước không giết hắn cũng không tống hắn vào nhà lao, lại để lại chút tiền bạc và tòa nhà cho hắn ở. Tiểu Muội thì được Tiểu Bảo an bài ở thôn trang tại Thương Châu cùng mấy đứa con. Nàng ta nói cũng đã để tiền bạc lại cho chồng, cũng nói nếu hắn nhớ nàng ta và con thì có thể tới tìm bọn họ.
Đã sắp hai năm, Trương Tiểu Oản cũng không nghe nói Triệu Đại Cường tìm tới nên nghĩ việc cứ thế là xong. Hiện giờ hỏi như thế trong lòng nàng cũng muốn nhìn xem có tin tức gì không.
“Triệu Đại Cường?” Uông Vĩnh Chiêu nhất thời không nghĩ tới người này, sau đó hắn mới nhớ lại từng tin báo mình nhận được, cuối cùng nói, “Ở phố hoa xài hết tiền rồi làm ăn mày, sau không biết đi đâu.”
Dứt lời hắn lại đề bút xử lý công việc. Trương Tiểu Oản không dám quấy nhiễu hắn nên dựa vào lưng ghế, nhìn đồ vật trên bàn, nhẹ thở dài nhắm mắt lại. Nàng đã đoán hắn sẽ không tìm tới, không nghĩ quả thật như thế.
Vào tháng 9, Uông Vĩnh Chiêu mang hai đứa con trai ở Ngàn Trọng Sơn vội vã nửa tháng, sau khi về có chút ho khan. Hoàng Sầm kê đơn uống vào vẫn không dứt hết. Hoàng đại phu lén nói với Trương Tiểu Oản nói phương thuốc có tác dụng nhưng đại nhân phải nghỉ ngơi nhiều hơn. Cứ ngày đêm hối hả như thế thì không thể khỏe lại được.
Ngày thường Trương Tiểu Oản đâu dám nói Uông Vĩnh Chiêu, chỉ thấy hắn ban đêm ho nhẹ vài tiếng thì cũng biết nếu cứ thế sẽ không ổn. Sáng hôm nay hầu hạ hắn rửa mặt nàng nói, “Ngài ăn xong cơm sáng thì cùng ta đi tiệm vải một chút nhé. Ta muốn chọn vải làm cho ngài và hài tử mấy bộ quần áo mùa thu.”
Uông Vĩnh Chiêu kinh ngạc liếc nhìn nàng một cái.
“Hôm nay thời tiết tốt, ta muốn ra ngoài một lát.” Trương Tiểu Oản cười nói.
Ngày thường tiệm vải đều đưa vải tới trong phủ, nàng cũng rất ít ra ngoài. Mấy năm nay nàng chẳng yêu cầu gì, khó lắm mới được một lần này nên đoán chắc Uông Vĩnh Chiêu sẽ đồng ý.
“Ừ.” Uông Vĩnh Chiêu thấy nụ cười ôn nhu trên mặt nàng thì thật sự gật đầu.
“Đa tạ ngài.” Trương Tiểu Oản hành lễ với hắn.
Uông Vĩnh Chiêu nhìn mặt nàng không lên tiếng.
Hôm nay ngồi xe ngựa của phủ đi ra ngoài, Trương Tiểu Oản đi tiệm vải chọn mấy khối vải, lại đòi Uông Vĩnh Chiêu đưa đi lên núi gần đó. Cơm trưa nàng đã sớm chuẩn bị nên lúc này bọn họ cũng ăn ở bên ngoài.
Thuốc, nước lê nàng đều chuẩn bị xong, lúc ăn cơm ở trên núi Uông Vĩnh Chiêu đã hiểu ý nàng. Ăn cơm xong hắn còn cõng nàng lên núi, đi tới đỉnh vẫn không buông nàng xuống mà cùng nàng nhìn ra xa vùng đất thuộc về hắn.
Trên đường về nhà Trương Tiểu Oản dựa vào vai hắn nhắm mắt. Nàng cũng cảm thấy Uông Vĩnh Chiêu cũng dựa đến nhưng nàng không mở mắt mà chỉ nâng người dựa vào một cái gối mềm, sau đó duỗi tay ôm đầu Uông Vĩnh Chiêu vào lòng.
“Tiểu Oản.” Trong mông lung, Uông Vĩnh Chiêu gọi nàng.
“Ta ở đây, phu quân.” Trương Tiểu Oản cọ mặt lên tóc hắn, nhẹ giọng nói.
Nói xong hai người đều im lặng, dưới tiếng vó ngựa đều đều, cả hai dần ngủ say.
Trương Tiểu Oản nghĩ mọi cách để Uông Vĩnh Chiêu ở hậu viện nghỉ ngơi gần mười ngày thì tật ho khan của hắn mới coi như dứt hẳn. Hoàng Sầm và đại phu mù đều tới xem mạch và nói lần này đã ổn.
Lúc trước lão đại phu mù còn nghĩ Uông Vĩnh Chiêu sẽ bệnh cũ tái phát một lần, lúc này thấy hắn ổn ông ta còn rất là không vui, vừa đi vừa hừ hừ, ý bảo ông ta căn bản chẳng thèm để Uông Vĩnh Chiêu vào mắt.
Tới tháng 10, biên mạc dần lạnh hơn, lúc này kinh đô bên kia lại có tin tới. Xem xong Uông Vĩnh Chiêu không đưa cho Trương Tiểu Oản xem mà tìm hai đứa con trai tới cho bọn hắn xem.
“Nhạc nhi bị quái bệnh sao?” Uông Hoài Mộ xem xong tin thì nhíu mày, rất là sầu lo nói, “Thánh y trong cung đều không trị được sao?”
Lúc này Uông Hoài Nhân nhe răng trợn mắt nhìn anh hắn nói, “Nhị ca, huynh ngốc à? Huynh quên nàng kia là người Nam Cương, biết dùng độc sao?”
“Đệ nói là nàng ta hạ độc Nhạc nhi ư?” Uông Hoài Mộ duỗi tay nhéo tai em mình, lắc đầu nói, “Cho dù không thích Vương Phi cũng không thể mang lòng tiểu nhân suy đoán người làm mẫu thân như thế được. Nếu mẫu thân biết sẽ thương tâm.”
“Mẫu thân mềm lòng, đương nhiên sẽ không nghĩ lòng người ác độc như thế,” uông Hoài Nhân ngiêng người một cái đã thoát khỏi tay anh hai, lẻn tới bên người cha hắn. Lúc này hắn mới to gan chống nạnh đúng lý hợp tình nói, “Nhưng Vương Phi kia huynh đã quên nàng ta đi thỉnh an mẫu thân mà còn chậm hơn chúng ta à? Đệ thấy con dâu của Tiêu phu nhân trời còn chưa sáng đã đứng ngoài cửa phòng chờ hầu hạ bà bà rời giường, còn lâu mới giống cái thứ không quy không củ đó.”
“Đệ lại đi đến nhà Tiêu đại nhân gây sự hả?” Uông Hoài Mộ vừa nghe thì lập tức híp mắt nhìn em trai.
“Nào có, đệ giúp cha đi xem buổi sáng Tiêu đại nhân làm cái gì.” Uông Hoài Nhân cười hắc hắc với anh hắn sau đó vọt ra sau ghế của cha vì sợ sẽ bị anh hắn đi tới nhéo tai.
“Phụ thân.” Uông Hoài Mộ đau đầu mà nhìn Uông Vĩnh Chiêu.
Thấy hai anh em ầm ỹ, Uông Vĩnh Chiêu lắc đầu nhẹ gõ cái bàn nói, “Tập trung vào.”
Lúc này Uông Hoài Mộ mới thu hồi tâm tư muốn tẩn em trai, suy nghĩ trong chốc lát mới xin lỗi cười, lắc đầu nói với Uông Vĩnh Chiêu, “Con không biết thế nào nhưng tin này không thể để mẫu thân thấy. Mặc kệ thế nào, đó vẫn là hài tử của đại ca, mẫu thân sẽ lo lắng.”
“Đúng, không thể cho mẫu thân thấy.” Lúc này Uông Hoài Nhân mới ló đầu ra cầm lấy lá thư ném vào chậu than.
“Hoài Nhân!” Hoài Mộ thất thanh kêu một tiếng.
Nhưng lúc này giấy đã dính lửa thoáng chốc bốc lên, hắn chạy tới thì giấy đã hóa tro.
“Như vậy mẫu thân sẽ không biết được.” Uông Hoài Nhân vỗ vỗ tay, híp híp mắt nói, “Chúng ta không báo cho mẫu thân, thì nàng không thể biết được.”
“Thế chuyện của Nhạc nhi thì phải làm sao?” Uông Hoài Mộ đau đầu mà nhìn đứa em trai bướng bỉnh.
“Hỏi phụ thân.” Uông Hoài Nhân không chút nghĩ ngợi mà quay đầu lại nhìn về phía Uông Vĩnh Chiêu.
Thấy hai đứa con đều nhìn về phía mình, Uông Vĩnh Chiêu lúc này mới mở miệng, “Việc này chỉ là nghe Mộc thị nói, thám tử trong kinh không báo. Hiện tại Mộc thị không thể ra khỏi kinh một bước, nàng ta muốn xuống tay từ chỗ mẫu thân các con. Nàng ta cũng là kẻ có năng lực, có thể mời được thánh y trong cung, còn giấu diếm được nhiều người như thế.”
Nói đến đây hắn lạnh lùng nhếch khóe miệng, “Tốt nhất là thật sự bị bệnh, cũng thật sự mời thánh y nếu là giả thì viết thư báo cho đại ca các con.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.