Bảo Hân gật đầu đồng ý rồi cùng Iris đi ra bãi biển. Ánh mặt trời mùa hạ lúc sáu giờ tối ở Montpellier vẫn gây gắt và chói sáng như lúc hai ba giờ chiều. Mọi người đều phấn khởi chờ đón bữa tiệc lúc hoàng hôn cho nên ai nấy cũng đều mang tâm trạng háo hức trong lòng.
Lúc nhìn thấy Iris và Bảo Hân bước ra, mặt của ai cũng nhìn nhìn họ bằng ánh mắt tò mò nhưng ngại hỏi. Chỉ có An Khê là nhanh nhảu lanh lẹ chạy đến hỏi Bảo Hân: “Dì Út ơi, bác Hai của con đã làm gì dì Út vậy?”
Bảo Hân thấy đứa cháu gái đáng yêu quan tâm thăm hỏi mình thì liền ngồi xổm xuống cát để mặt mình đối diện mặt An Khê rồi dịu dàng trả lời: “Bác Hai của con không có làm gì dì Út hết, chỉ là nhắc nhở dì Út không được tò mò chuyện của người khác mà thôi.”
An Khê nghe dì Út nói vậy liền dùng ánh mắt dò xét tinh quái nhìn Bảo Hân rồi lại nghiêm mặt nghi ngờ hỏi lại: “Bác Hai không làm gì dì Út sao?”
Bảo Hân liền gật đầu nói: “Phải, bác Hai của con không làm gì dì Út hết.”
An Khê nghiêng đầu hướng ánh mắt vào hai bên xương quai xanh của Bảo Hân rồi đưa tay chỉ vào vết hồng hồng tim tím của cô, hỏi lại: “Dì Út à, sao cổ dì Út lại có dấu răng vậy? Có phải bác Hai đã cắn dì Út không?”
Câu hỏi của An Khê rất nhanh truyền vào trong gió khiến ai nghe thấy cũng che miệng khúc khích cười thầm. Iris đứng gần đó nghe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-gi-do-oi-chung-ta-la-vo-chong-ha/1502981/chuong-262.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.