An Khê nhìn thấy bác Hai lôi kéo dì Út đi rồi lại nhìn thấy dì Út lên tiếng cầu cứu thì liền lay lay bàn tay mẹ hỏi: “Mẹ ơi, dì Út có bị làm sao không?”
Bảo Vy ngồi xổm xuống, khẽ vuốt đôi má ửng hồng của An Khê khẽ nói: “Dì Út không làm sao đâu con. An Khê đừng lo nhé.”
An Khê lại chu mỏ hỏi mẹ mình: “Không phải bác Hai rất thương dì Út sao? Tại sao bác Hai lại phạt dì Út vậy?”
Bảo Vy khẽ mỉm cười giải thích cho đứa con gái năm tuổi của cô: “Bác Hai lớn nhất nhà, ai làm sai bác Hai cũng đều phạt. Dì Út lần này dám chọc giận bác Hai cho nên bác Hai phạt dì Út.”
An Khê nhíu nhíu mày ra vẻ cụ non rồi gật gật đầu nói: “Con hiểu rồi. Từ giờ con sẽ không dám chọc ghẹo bác Hai nữa mà chỉ chọc giận anh Tinh Nhật thôi.”
Bảo Vy tròn mắt khó hiểu hỏi: “Vì sao lại như vậy?”
An Khê liền nói: “Bởi vì anh Tinh Nhật rất sợ dì Tinh Vân mà dì Tinh Vân thì luôn bênh vực con. Nếu con chọc anh ấy giận, anh ấy cũng sẽ không dám trừng phạt con như bác Hai trừng phạt dì Út đâu.”
Bảo Vy nghe xong liền phì cười vì logic non nớt của con gái cô. Bảo Vy khẽ vuốt đầu con rồi căn dặn: “Con không nên lợi dụng chuyện dì Tinh Vân thương con mà đi ăn hiếp anh Tinh Nhật nghe không? Làm vậy không có tốt.”
An Khê nghe xong liền vẩu mỏ trả lời: “Đâu phải mỗi mình con ăn nạt anh Tinh Nhật đâu. Vân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-gi-do-oi-chung-ta-la-vo-chong-ha/1502980/chuong-261.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.