“Có những ký ức con người nhớ rất rõ qua thời gian nhưng cũng có những ký ức dần phai mờ theo thời gian. Ký ức chứa trong não bộ cũng giống như những hộc tủ chứa giấy tờ. Khi va chạm hay có biến cố thì ký ức sẽ như những tờ giấy rơi ra bên ngoài. Chúng không mất đi, chỉ là cần thời gian nhặt lại.” - Pierre đều đều giọng nói ra lý do vì sao Iris hiện giờ không nhớ gì nữa.
Ba mẹ cô nghe xong cũng bớt hoang man. Họ như hiểu thêm được tình hình của con mình. Mẹ Iris cầm tay Pierre, hạ giọng tỏ bày: “Pierre à, mẹ chỉ có duy nhất một đứa con gái này thôi. Đến giờ phút này thì mẹ chỉ còn biết trông cậy vào con. Những việc về chuyên môn y học mẹ thật sự không hiểu. Cho nên mong con hãy chỉ rõ cho chúng ta biết, chúng ta phải làm sao để nhặt lại đủ ký ức cho Iris.”
Pierre nhìn vẻ mặt lo lắng hoài nghi của Iris rồi cố nén tiếng thở dài nhìn sang ba mẹ Iris, từ tốn nói: “Mọi người chỉ cần đừng gây sức ép buộc cô ấy phải nhớ hay chấp nhận mọi thứ ngay là được. Cứ từ từ nói cho cô ấy hiểu và làm quen lại với cuộc sống của chính mình. Cố gắng khơi gợi lại những kỷ niệm vui vẻ lúc nhỏ để cô ấy được vui.”
“Kỷ niệm lúc nhỏ sao?” - Mẹ Iris hỏi Pierre nhưng cũng là tự hỏi chính mình.
Ba Iris lúc này liền nhắm mắt thở dài xót xa nghĩ: “Kỷ niệm lúc nhỏ của Iris có lẽ đã không có hình ảnh của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-gi-do-oi-chung-ta-la-vo-chong-ha/1502957/chuong-238.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.