Lúc Phan Lục Kha cùng ba của Bảo Hân quay về nhà thì trời đã quá trưa. Anh xuống bếp tìm cô không gặp nên bước ra sau vườn. Nhìn thấy Bảo Hân đang cầm vòi nước tắm cho mấy con heo thì Phan Lục Kha liền đi nhanh đến chỗ của cô. Anh lấy cái nón trên đầu mình đội lên cho cô rồi dằn lấy vòi nước từ tay Bảo Hân, nheo mày không vui nói: “Trời nắng như vậy mà em cứ để đầu trần. Muốn tắm cho mấy con heo thì chờ anh về làm. Em làm chi cho cực?” Bảo Hân phùng to đôi má phụng phịu nói: “Ai biết khi nào anh về? Với lại từ nhỏ đến lớn em vẫn một mình tắm heo. Vui lắm, không có cực đâu.” Phan Lục Kha lắc đầu nhìn cô rồi lại cầm tay cô yêu thương nói: “Từ giờ em đã là vợ anh, em phải nghe lời anh. Lỡ như em đang mang thai mà không biết, lao động nặng sẽ nguy hiểm.” Bảo Hân nghe xong há hốc mồm, trợn to mắt ngưỡng mộ sự tưởng tượng xuyên lục địa của hắn. Cô gào lên: “Phan Lục Kha, anh bị ấm đầu à? Mới có hai ngày, làm sao mang thai được mà nguy hiểm.” Phan Lục Kha chậc lưỡi nói như phán: “Anh nói rồi đó. Em tin anh đi.” Bảo Hân liếc xéo hắn rồi quay đi, cô không thể nào cãi nhau với người cõi trên được. Mới sống cùng nhau hai ngày hắn đã nghĩ đến chuyện cô sinh em bé. Làm như là heo không bằng. Bảo Hân nghĩ đến đây thì tủm tỉm cười. Phan Lục Kha thấy lại liền quay sang hỏi: “Hân, em cười gì?” Bảo Hân cố nén cười nói: “Cười anh ngốc như heo á.” Biết Bảo Hân trêu chọc mình, Phan Lục Kha liền nheo mắt lại giơ tay lấy nước vẩy lên người cô, vừa vẩy vừa nói: “Anh là heo thì em là vợ heo. Để em đi tắm cho mát.” Tiếng cười, tiếng kêu í ới vang lên om sòm cả một góc vườn của nhà ba mẹ Bảo Hân. Từ trong bếp ba mẹ Bảo Hân nhìn ra cũng thấy vui lây cho đôi trẻ. Mẹ Bảo Hân liền lên tiếng cảm thán: “Lúc đầu thấy thằng Kha lớn tuổi hơn con mình tôi cứ nghĩ con mình bị nó dụ dỗ. Hóa ra là nó bị con mình lừa.” Ba của Bảo Hân nghe xong liền phá lên cười rồi cũng chép miệng lên tiếng: “Thằng nhỏ này công nhận giỏi. Tôi dân miền biển mà câu cá không lại nó. Nó cứ im im mà toàn câu được cá lớn. Ngồi có chút mà đầy một thùng cá. Bà coi nè...” Mẹ của Bảo Hân ngó vô thùng cá rồi chậc lưỡi nói: “Ông đừng làm khó tụi nó nữa. Cho nó cưới phức đi cho rồi.” Ba Bảo Hân liền nói: “Tôi có làm khó gì tụi nó đâu. Bữa trước là tôi giận quá nên bắt chẹt thằng Kha một chút thôi. Không ngờ nó thương con út thiệt nên chịu ở lại làm rể nhà mình. Lúc đó nói thiệt là tôi cứ sợ nó bỏ luôn nhưng ai dè nó không cần nghĩ đã lăn tay liền. Vậy thì coi như cho nó ở nhà mình thêm ít bữa nữa. Chứ sau này nó rước con út qua Mĩ luôn thì bao giờ mới có dịp hưởng phúc của con rể.” Nói đến đây, ông lại đưa tay chỉ về phía Phan Lục Kha và Bảo Hân, vui vẻ nói: “Bà coi, thằng con rể của tôi đẹp trai tháo vát biết bao. Ước gì tôi có thằng con trai như vậy. Anh chị sui có được hai thằng con trai tốt cũng coi như là có phước. Trời xui đất khiến hai thằng con của ông bà bên ấy đều làm rể nhà này. Càng nghĩ càng vui mà.” Bữa cơm chiều ngày hôm đó có cá kho, có canh cá, có cá chiên. Tất tần tật đều là món cá bởi vì Phan Lục Kha câu được về rất nhiều cá khiến cả nhà trố mắt. Bảo Hân lấy tay đẩy đẩy vào người anh hỏi nhỏ: “Sao anh biết câu cá vậy?” Phan Lục Kha cười cười, thành thật đáp: “Hồi sinh viên cứ mùa hè là bạn bè rủ đi cắm trại. Anh hay ngồi câu cá nên biết cách thôi. Không có gì khó hết.” Bảo Hân chu mỏ hỏi thêm: “Em nghe nói học sinh Mĩ hay giả bộ đi cắm trại nhưng thực chất là để hẹn hò có phải không?” Phan Lục Kha đưa miếng cá lên miệng, chưa kịp cắn thì muốn nghẹn nên ngậm ngùi bỏ miấng cá xuống giải thích với Bảo Hân: “Anh không có hẹn hò, anh đi cắm trại thật. Câu được rất nhiều cá.” Trước câu trả lời ngây ngô thành thật của Phan Lục Kha, Bảo Hân chỉ tủm tỉm cười. Tuy nhiên cô vẫn không tha cho anh, cố vặn lại: “Câu cá hay câu gái?” Hai mắt Phan Lục Kha trố ra nhìn Bảo Hân lên cơn ghen bóng ghen gió. Tuy nhiên anh không nổi giận, chỉ nhẹ nhàng cười nói: “Câu có một cô thôi đã mệt lắm rồi. Cả đời sợ hãi.” Trước mặt ba mẹ mình Bảo Hân không đôi co với anh, chỉ cắn môi lườm anh rồi ăn cơm tiếp. Trong lòng không ngừng rủa thầm: “Phan Lục Kha, tối nay tôi sẽ cho anh biết cái gì là sợ hãi.” Cả bữa cơm ba mẹ Bảo hân cứ liên tục lựa miếng ngon gắp cho Phan Lục Kha rồi thương yêu ca ngợi hết lời giống như Phan Lục Kha mới là con ruột của họ vậy. Bảo Hân càng nhìn càng không thuận mắt, cô quyết tâm sẽ báo thù anh vào buổi tối cho nên dù có khó chịu cũng ráng nhịn. Sau bữa cơm chiều ấm áp, Bảo Hân quả thật nghĩ ra chiêu để trừng phạt Phan Lục Kha cho anh cả đời sợ hãi. Trong lúc Phan Lục Kha đi tắm, Bảo Hân lẻn ra bếp lấy tro bếp trộn với nước và bột năng sau đó trét lên khắp người mình. Sau một hồi trét và đắp cả người cô đen như cột nhà cháy nhìn vô cùng gớm ghiếc. Chưa kể cô còn lấy son nước chấm khấp mặt để tạo ra các nốt lỡ loét. Sau đó tắt đền và ngồi im ở một góc chờ Phan Lục Kha. Lúc Phan Lục Kha tắm xong bước vào phòng thì thấy đàn tắt tối om, anh lên tiếng hỏi: “Hân, em ngủ rồi sao?” ----- Các tình yêu ơi, nếu thích đọc truyện của Hạc thì các bạn đừng quên tìm mình tại Facebook : "Những câu chuyện của Hạc Giấy" nhé. Mình rất mong gặp được các bạn đấy.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]