Bảo Hân như không tin được vào tai mình. Anh vì muốn cưới cô mà cả chuyện “ở rể” nuôi heo ở quê cũng chấp nhận. Tim của Bảo Hân tự nhiên thấy xao xuyến. Cô không biết nên vui vì tình cảm anh dành cho mình hay nên giận vì anh quá ngốc.
Ba năm sau, Phan Lục Kha cũng ngấp nghé bốn mươi tuổi. Thời gian ba năm anh có thể kiếm được bao nhiêu lợi nhuận cho tập đoàn nhưng cuối cùng thì cái gì cũng bỏ chỉ cần Bảo Hân mà thôi. Nghĩ đến đây, lòng Bảo Hân như thắt lại. Cô liền nghĩ đến chị mình. Ba của cô thương yêu chị cô nhất, có thể ông sẽ nghe lời chị cô khuyên.
Đêm đó, Bảo Hân không tài nào chợp mắt. Cô vừa nhắn tin vừa khóc với chị mình. Thấy vậy, Phan Lục Kha liền kéo cô nằm xuống cạnh anh, nhỏ giọng khuyên nhủ: “Ba chịu cho anh ngủ cùng em như vậy là may mắn lắm rồi. Ba năm sẽ trôi qua nhanh thôi. Lúc đó thì có thể danh chính ngôn thuận cưới em về nhà rồi.”
Gương mặt Bảo Hân méo xệch, cô cầm tay anh, dấu mực lăn tay lúc chiều rửa hoài vẫn không sạch. Anh vì cô mà lăn tay ở rể ba năm trời. Khác nào bán thân. Nhìn thấy gương mặt “nửa Tây nửa ta” của anh mà chịu cảnh bán thân tự nhiên cô cười mà như mếu. Nhưng xem ra anh không khó chịu nhiều về chuyện này, còn lạc quan nghĩ đến chuyện của ba năm sau.
Bảo Hân thở dài hỏi: “Anh bị ngáo hay sao? Lúc đó không chịu bỏ chạy về MĨ mà lại chịu ở đây nuôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-gi-do-oi-chung-ta-la-vo-chong-ha/1502882/chuong-163.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.