Tối hôm đó vì là sinh nhật của Phan Lục Kha cho nên cả nhà trên dưới đều lo chuẩn bị tiệc linh đình. Bà Hồng đi đi lại lại trong nhà, cứ vài tiếng là nhắn tin nhắc Phan Lục Kha về nhà sớm vì bà sợ con bà tham công tiếc việc mà quên đường về. Bé An Khê thì từ sớm đã tự vẽ một chiếc thiếp tặng cho bác Hai. Cái miệng nhỏ không ngừng nói: “Quà của con là đẹp nhất.”
Bởi vì đây là sinh nhật đầu tiên sau khi Phan Lục Kha tỉnh lại cho nên cả nhà coi đây không khác sinh nhật một tuổi của anh. Vừa bánh kem, vừa nến vừa hoa, không thiếu thứ gì.
Phan Lục Kha vừa bước vào nhà đã bị pháo kim tuyến bắn văng khắp đầu từ trên xuống dưới, dính cả vào miệng của anh. Nhìn thấy mọi người ai nấy đều tươi cười lần lượt bước ra tặng quà sinh nhật cho mình khiến anh vui vẻ cười không ngớt. Có thể nói đây là lần đầu tiên trong đời anh cười nhiều đến vậy. Bao nhiêu năm trời sống trong nỗi cô đơn, đến bây giờ anh mới cảm nhận được thế nào là tình cảm gia đình đầm ấm hạnh phúc.
Phan Lục Kha bị kéo vào bàn ăn thịnh soạn, giữa bàn là bình hoa được cắm rất đẹp. Những bông hoa uất kim hương tím chen giữa những bông hoa vàng li ti tạo nên vẻ sinh động cho cả bàn ăn. Phan Lục Kha nhìn bình hoa được cắm một cách đặc biệt thì liền hỏi: “Bình hoa này mẹ cắm sao?”
Bà Hồng liền lên tiếng trả lời: “Không phải, là Bảo Hân cắm tặng con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-gi-do-oi-chung-ta-la-vo-chong-ha/1502867/chuong-148.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.