Lương Giang nghe xong thì liền phân trần: “Không phải đâu, anh chỉ muốn em quay về Mĩ thôi. Anh muốn gặp em. Anh không phải cố ý´ ép em bán đi công ty của gia đình em.”
Hạ Lê lấy tay che hai tai lại tỏ ý không nghe nên Lương Giang cũng không dám nói nữa. Anh yên lặng nhìn cô, vẻ chững chạc của cô khiến anh không dám chạm vào. Có một câu nói rằng: “Chỉ cần ở cạnh người đàn ông tốt thì phụ nữ mãi mãi không cần trưởng thành.” Nhưng bao nhiêu năm qua cô ấy đã không cần bất cứ đàn ông nào và trưởng thành đến mức anh thấy bản thân mình dư thừa khi ở bên cô ấy.
Đến giờ phút này, Hạ Lê không muốn trách móc cũng không muốn nói thêm bất kỳ điều gì với Lương Giang nữa. Cô chỉ chầm chậm mở miệng, giọng điệu nhạt như nước: “Lương Giang, tôi cầu xin anh, hãy bước ra khỏi cuộc đời của tôi. Vĩnh viễn đừng bao giờ quay trở lại nữa. Có được không?”
Lương Giang nghe xong mà lòng tự khắc đau, anh không biết trong lòng Hạ Lê có bao nhiêu tổn thương, cũng không biết cô ấy hận anh đến mức nào. Đến cuối cùng cũng chỉ có thể nói ra câu nói mà anh đã viết trong cả trăm bức thư nhưng chưa từng được cô xem qua: “Hạ Lê, anh xin lỗi.”
Hạ Lê nhẹ lắc tay ra hiệu anh không cần nói nữa, hãy đi đi nhưng Lương Giang không cam tâm. Anh liền nửa ngồi nửa quỳ xuống bên cạnh chỗ Hạ Lê đang ngồi, hạ giọng van xin: “Hạ Lê, đừng đối với anh như vậy. Anh không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-gi-do-oi-chung-ta-la-vo-chong-ha/1502858/chuong-139.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.