Ánh sáng của một ngày cuối đông yếu ớt nhưng đẹp diệu kỳ. Từng tia nắng được lớp không khí se lạnh của mùa đông bao bọc khiến cho nắng cũng đẹp hơn và màu cũng tươi hơn. Những tia nắng óng ánh của mùa đông ấy chiếu rọi vào căn phòng ngủ đẹp đẽ, soi rõ hình ảnh một bé gái bốn tuổi có khuôn mặt thông minh và mái tóc dài hơi xoăn đang đứng bên cạnh chiếc giường bệnh. Đôi mắt cô tròn xoe xoa, đôi tay cô mũm mĩm vuốt ve, cái miệng xinh đẹp liên tục nói: “Bác Hai à, mẹ cháu nói rằng nếu mỗi ngày cháu đều lên đây nói chuyện với bác thì bác sẽ sớm khỏe lại. Mà một khi bác khỏe lại thì có nghĩa là mỗi mùa Noel cháu sẽ có thêm một phần quà. Cho nên bác hãy khỏe lại nhanh nhanh nhé!”
“An Khê, con lại chạy đi đâu rồi?” - Từ dưới lầu vọng lên tiếng của Bảo Vy đang sốt sắng đi tìm công chúa nhỏ của mình. Biệt thự nhà họ Phan thực sự quá rộng, nó lớn gấp bốn năm lần biệt thự của Ưng Túc cho nên chỉ việc đi tìm kiếm “cục cưng” của hắn thôi cũng khiến cô “bở hơi tai”.
Trên phòng, An Khê nghe thấy tiếng của mẹ thì liền cọ vào mặt của Phan Lục Kha nói nhỏ: “Bác Hai ơi, mẹ đang đi tìm cháu đấy. Cháu phải xuất hiện thôi nếu không mẹ sẽ nổi giận. Trông rất xấu! Không giống dì Út của cháu đâu. Dì Út xinh đẹp mà lại hiền nữa.”
Nói đoạn, cô bé lại lấy ngón tay út đặt lên môi ra vẻ bí mật: “Cháu nói cho bác nghe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-gi-do-oi-chung-ta-la-vo-chong-ha/1502849/chuong-130.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.