“Chiếc nhẫn này càng nhìn càng thích. Đây là lần đầu tiên anh đeo nhẫn đôi, cũng là lần đầu tiên mua nhẫn tặng cho một người con gái.”
Nói đến đây, Ưng Túc đưa tay cầm lấy tay Bảo Vy. Hai chiếc nhẫn chạm vào nhau tạo ra một tiếng “cách” rất thuận tai. Ưng Túc cười nói tiếp: “Chiếc nhẫn này là dành cho người con gái cả đời anh yêu thương.”
Bảo Vy không nói gì, chỉ quay đi phùng má lẩm bẩm: “Nói dễ nghe như vậy. Ai biết được anh có phải là gặp một người yêu một người hay không?
Ưng Túc mỉm cười nhìn Bảo Vy rồi cầm tay cô lên hôn nhẹ, dịu dàng nói: “Nếu anh có thể dễ dàng yêu được ai đó thì đã không khổ công chạy đến cái miền đất sặc mùi thuốc súng này rồi.”
Bảo Vy không thèm quay qua nhìn anh, chỉ tiện miệng nói: “Có ai bắt anh đến đây sao?”
Ưng Túc giữ hai vai cô quay lại, cười nói: “Bởi vì vợ anh ở đây, anh không bỏ được cô ấy nên phải chạy theo cô ấy.”
Bảo Vy nhìn thấy hắn dùng ánh mắt rất tình, chan chứa nhiều nỗi niềm nhìn cô khiến cô muốn giận cũng không nỡ giận, chỉ khẽ nói lẫy: “Ai là vợ anh chứ, nhận bừa như vậy?”
Ưng Túc lúc này đã quay sang và đưa mặt đến gần cô, trầm tĩnh nói: “Em đã đeo nhẫn của anh tặng thì không cho em trốn nữa.”
Bảo Vy nhìn hắn một lúc bỗng cô thấy hắn hôm nay đẹp trai và đáng yêu một cách lạ thường. Có lẽ do ánh nắng nơi này tươi đến nỗi khiến người ta trông cũng đẹp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-gi-do-oi-chung-ta-la-vo-chong-ha/1502830/chuong-111.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.