Hàng bán khăn trùm đầu truyền thống của người Syria đẹp đến mức khiến Bảo Vy hoa cả mắt. Từ lúc chuyển công tác đến đây thì cô chưa từng rời khỏi đơn vị. Lần này có cơ hội nhìn qua chợ phiên của dân bản xứ khiến cô vui vẻ vô cùng, đặc biệt là đi cùng hắn, tay trong tay.
Nhìn thấy Bảo Vy thử ướm cái nọ ướm cái kia lên người, Ưng Túc liền nheo mắt cười nói: “Cái nào cũng đẹp, chúng ta mua hết mang về Mĩ làm kỷ niệm.”
Bảo Vy nghe xong liền lắc đầu nói: “Em chỉ chọn một cái thôi, mua nhiều cũng không có dùng.”
Ưng Túc cười nói: “Không cần dùng, chỉ cần ngắm tôi.”
Nói xong, Ưng Túc quay qua nói với người bán hàng: “Mỗi màu chúng tôi lấy một cái.”
Đáng tiếc, Ưng Túc nói tiếng Mĩ nên họ không hiểu. Sau cùng anh đành ra tay, mỗi loại mỗi màu nhặt một cái bỏ vào rổ. Người bán hàng lúc này nói giá nhưng Ưng Túc lại không hiểu. Anh liền mở ví lấy ra vài trăm đô, đưa cho người bán hàng. Họ nhìn thấy nhiều tiền như vậy liền há hốc mồm lắc đầu đủ trò nhưng anh không có kiên nhẫn giao tiếp tay chân với họ cho nên đưa Bảo Vy sang sập hàng khác.
Bảo Vy nhìn thấy hắn như vậy cũng hết ý. Cô khẽ thúc cùi trỏ vào ngực hắn rồi nói: “Anh giàu quá ha, có vài cái khăn mà trả nhiều tiền như vậy. Mua bán kiểu này chắc sớm giàu lắm.”
Ưng Túc cầm bàn tay của Bảo Vy đang đan vào tay mình đặt lên môi hôn cái “chốc” rồi nói: “Bọn họ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-gi-do-oi-chung-ta-la-vo-chong-ha/1502829/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.