Sáng hôm sau, Bảo Vy uể oải bước ra khỏi bệnh viện. Cô phải liên tục trực hai ngày để có thể lấy thêm ngày nghỉ phép vào dịp Giáng Sinh để sang Paris với Pierre cho nên tinh thần và thể chất đều như bị rút hết.
Cố gắng đi bộ về đến nhà, cố gắng bước vào bước ra thang máy nhưng mắt cô chỉ nhìn thấy cái giường êm ái trước mặt. Cô tiến về phía cửa, tra chìa khóa vào ồ khóa thì mới khựng lại, ngẩng mặt lên, cô nhìn thấy một thân ảnh cao lớn buồn bã đứng tựa vào bức tường ở giữa nhà cô và nhà Ưng Túc.
Gương mặt mệt mỏi của Bảo Vy liền nở ra một nụ cười tươi rói. Cô kêu lên, hai tay không tự chủ cũng cầm lấy tay người đối diện vui mừng nói: “Anh Túc, anh về rồi sao? Em cứ tưởng anh phải đi đến mười ngày lận, không ngờ nhanh như vậy đã về. Mau vào nhà đi. Nảy giờ đứng đợi em à?”
Ưng Túc không nói gì, đưa tay kéo Bảo Vy vào lòng, ôm chặt cô không buông. Hơn hai phút trôi qua, hai người cứ đứng yên lặng như vậy. Bảo Vy không hỏi, Ưng Túc cũng không nói. Cứ im lặng như vậy.
Ưng Túc rất muốn nói với cô rằng: “Em có biết tôi rất nhớ em không? Em có biết tôi vì tin em đính hôn mà cái gì cũng bỏ để bay gấp về đây gặp em hay không? Em có biết tôi sợ cái cảm giác nhìn em bước sang ngang còn tôi thì bất lực đứng nhìn xác pháo lắm hay không? Còn em, có hiểu cho tôi hay không? Tại sao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-gi-do-oi-chung-ta-la-vo-chong-ha/1502804/chuong-85.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.