Ưng Túc nghe xong liền đưa mắt nhìn Bảo Vy, trong lòng dâng lên nhiều cảm xúc khó tả. Anh liền nắm tay cô đưa lên môi hôn xuống, khẽ nói: “Xin lỗi em, trước mặt người lớn hai nhà, anh xin hứa từ giờ anh không hư như vậy nữa. Chờ khi anh xuất viện sẽ đưa em về Việt Nam gặp ba mẹ em rồi hóa giải hiểu lầm với em gái em. Có được không?”
Bảo Vy nhìn hắn, chau mày, lấy chân ra hiệu cho hắn đừng diễn sâu quá, rồi khẽ hỏi nhỏ không để mọi người xung quanh nghe: “Ưng Túc, anh nói cái gì vậy?”
Ba Bảo Vy nghe Ưng Túc sắp về quê thăm mình thì phấn khởi lắm: “Được được, khi nào con ra viện thì hai đứa cũng nên tiến hành hôn lễ để ba còn được bồng cháu nữa. Hai đứa cưới nhau cũng gần năm rồi chứ ít gì?”
Mẹ Ưng Túc không thấy Bảo Vy phản đối thì vui vẻ lắm, bà liền lên tiến: “Anh chị sui yên tâm, đợi khi Ưng Túc ra viện, chúng tôi sẽ tiến hành tổ chức hôn lễ cho hai đứa. Tam thư lục lễ sẽ có đủ hết, không thiếu thứ gì. Để tôi nhờ người làm Visa cho anh chị và Bảo Hân snag Mĩ chơi một chuyến cho vui. Lúc đó chắc sẽ rất náo nhhiệt đây.”
Bảo Vy nghe người lớn hai nhà anh một tiếng, tôi một tiếng nói cười rôm rả bàn chuyện đám cưới mà trong lòng cô lênh đênh như người say sóng. Lúc mẹ và bà ngoại Ưng Túc ra về thì Bảo Vy cũng quay đi làm việc. Ưng Túc níu tay cô hỏi: “Bảo Vy, em còn đến thăm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-gi-do-oi-chung-ta-la-vo-chong-ha/1502798/chuong-79.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.